Chương 12: Sư trò tình cảnh.

Trong lòng Vân Uyên là một mớ cảm xúc ngổn ngang. Đã bao lâu rồi hắn chưa được nghe câu nói kia? Tột cùng đã bao lâu rồi hắn chưa cảm nhận tình thân mẫu tử? Hắn từ khi bố mẹ mất đi liền là cảnh không nhà không cửa, không kẻ quan tâm, tự sinh tự diệt ở chốn lòng người giá lạnh. Một mực gồng gánh nuôi sống em gái, hôm đói ngày no.

Đời hắn có lẽ khá hơn từ cái ngày hành động cùng hội nhóm với nhiệm vụ tấn công ngân hàng trung ương quốc gia. Lần đó hắn đã bộc lộ tài năng trong tổ chức, Không những lấy được thông tin của mục tiêu. Còn làm tê liệt đường truy quét của hệ thống an ninh mạng. Sau lần ấy, hắn từng bước dần hắn leo lên rồi thành đại nhân vật có tiếng nói. Tiền hắn kiếm được dần nhiều, từ căn nhà thuê sập xệ, hắn cùng em gái đã chuyển sang căn nhà cấp bốn ở góc nhỏ thành phố đồ sộ. Một mình hắn lại nuôi lớn đứa em gái người thân duy nhất của hắn còn trên đời. Cho con bé được ăn học đủ đầy, không thiếu thứ gì. Dù hắn đối đến chết đi sống lại cũng chỉ dám uống một ly nước lọc, thỉnh thoảng thì mới dám ăn một mẩu bánh mì khô khóc.

Cho đến cái ngày xuyên đến Đấu La đại lục. Lần đầu tiên sao từng ấy năm hắn được yêu thương, từng ấy năm hắn mới cảm nhận được hơi ấm gia đình.

Trên mặt hắn, hai dòng lệ lăn dài trên đôi má hồng.

Vài phút phát tiết, hắn đưa cách tay nhỏ dụi đi hàng nước mắt trên má đỏ. Chợ nhớ ra cái gì, thân hình nhỏ bật đứng dậy.

Vài phút loay hoay sau, trên tay hắn đã bưng một chậu nước ấm. Vân Uyên đi đến gõ cửa căn gỗ nhỏ.

Từ trong mở ra là một tiểu hài nữ tóc đỏ, nàng hướng hắn đầy bất mảng hỏi.

– Uyên Uyên? giờ này ngươi qua đây làm gì?

Vân Uyên vào trong, đặt chậu nước nóng xuống đất, xong lấy ra vài loại lá quả thả vào trong, hắn hướng nàng chỉ chỉ lên giường. Thanh giọng đầy ôn tồn như thuận nói.

– Chân Tỷ không phải đau sao, ta đem nước ấm qua cho tỷ ngâm. Mấy loại cỏ này giúp giảm đao tốt lắm. Tỷ mau qua nhanh đi, kẻo nguội mất.

Lạc Thiên giật mình, tiểu tử ban sáng chọc nàng ói máu, trưa trốn việt mất tâm, lại ân cần dịu dàng bộ mặt này. Vừa nghĩ nàng vừa đi qua giường gỗ của nàng, hai chân hạ xuống thao nước ấm, cơn đau nhức từ chân tựa hồ dịu đi vài phần. Đột nhiên mặt nàng đỏ lên, đại não nàng như có gì đó sẹt qua, một cảm giác như thể có vật gì mềm mại chạm vào khiến nàng theo bản năng hướng ánh mắt nhìn xuống.

Vân Uyên lúc này đang dùng đôi tay mình, một giữ chân nàng, một lấy nước ấm rưới lên. Sau lần rưới nước, tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa đôi chân nhỏ trắng nõn của nàng. Huyệt mạch trên chân nàng bình thường như bao nữ tử khác. Nhưng qua tay Vân Uyên nơi nào cũng là điểm khiến nàng đỏ hết mặt.

Mặt Lạc Thiên đỏ bừng, tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn, cắn răng nàng định nói gì đó, thì một tràng thoải mái liên tục tràn vào trong đại não nàng, bất giác miệng nàng phát ra một tiếng rên đầy trong trẻo. Ánh mắt hướng lên, nàng vô tình bắt gặp một dạng ôn nhu, từ tốn rửa chân cùng xoa bóp một cách thành thục, tim nàng đập càng nhanh tựa hồ sắp rớt ra ngoài, chợt nàng thấy trên mắt thiếu niên kia vết đỏ sưng lên chưa hết, bất giác nàng đưa tay lên mắt hắn. Đầy chua xót hỏi.

–Ngươi khóc sao?

Bình tỉnh Vân Uyên hướng nàng trả lời đầy thản nhiên.

– Ùm, nhớ lại chút chuyện thôi.

Vòng tay Lạc Thiên ôm Vân Uyên vào thân. m thanh nàng trong trẻo cất lên.

– Không cần cố kiềm chế đâu. Nếu muốn khóc thì thoải mái đi, ta sẵn lòng chia sẻ cùng ngươi.

Hít hơi sâu Vân Uyên cất lên ba chữ.

– Cảm ơn tỷ!

Ba chữ tuy ngắn nhưng lại não nề đến lạ, nó như thể chất chứa nỗi niềm giấu kín rất lâu nói ra, oán niệm, thán niệm và vô vàn thứ khác. Một ngày duy nhất. Chỉ một ngày này tâm tình Vân Uyên đã dao động những hai lần Tiếng thầm nhủ trong lòng đầy ảo não "Tình thân? Đây là tình thân?"

Lúc này hắn ngước đầu lên hướng nàng. Đột nhiên bắt gặp ánh mắt nàng nhìn hắn chăm chú. Ngây ngất, ánh mắt hai người nhìn nhau, mặt hắn cùng nàng đối nhau, cách nhau tựa hồ vài milimet. Tim cả hai bất giác không hẹn mà cùng đập càng nhanh, nàng nhìn từ trên cao xuống, hắn từ dưới nhìn lên. Nếu đổi sang nằm thì có thể lắm sẽ có một đứa trẻ có võ hồn bỉ ngạn hoa ra đời.

Xấu hổ cả hai quay đi. Vân Uyên lúc này lấy tay nhỏ che đi cặp mắt đã đỏ bừng. Lạc Thiên nhìn đi hướng khoảng không vô định trong phòng, đôi má nàng ửng hồng nóng ran. Tựa hồ trong không gian tĩnh lặng chỉ có hai người.

Vội vàng đưa tay vào chiếc túi áo. Vân Uyên lấy ra một chiếc trâm ngọc.

Vài phút công phu sau, tóc Lạc Thiên đã được buộc lại. Trên đó nổi bật một chiếc trâm ngọc có đính nốt chu sa màu đỏ.

Đứng dậy Vân Uyên lấy chậu nước bước ra ngoài.Để lại Lạc thiên chưa hết đỏ mặt. Nàng vội lấy chiếc gối trắng mặt úp vào.

Trái ngược với tình cảnh màu hồng của Vân Uyên. Vị lão sư mà Vân Uyên mới nhận cùng con trai hắn tựa hồ không tốt vậy.

Lâu đài to lớn đầy tráng lệ, với phối màu vàng kim lộng lẫy, Cấu trúc thiết kế tổng quan từ những lâu đài trung cổ nhưng với kích thước to lớn uy nga. Bên dưới tòa lâu đài ấy là một thành phố tấp nập đầy nhộn nhịp. Về đêm những ngôi nhà lộng lẫy đầy phồn hoa sáng lên những ánh đèn vàng nhạc.

Trong tòa lâu đài là những kiến trúc hiện đại tiện nghi nhưng cũng đầy hoài cổ. Đi dọc là người hầu kẻ hạ, người bận quét dọn, kẻ dọn chén bát.

Trong căn phòng rộng lớn. Một nữ nhân với mái tóc xanh lam cùng làn da trắng mịn đang nằm trên chiếc giường rộng, với tư thế nàng tiên cá, trên mặt nàng đắp lên một lớp mặt nạ dưỡng nhan, tay thì liên tục lật cuốn tạp chí thời trang. Trong góc phòng, phảng phất hình bóng hai thân ảnh tuấn tú trung niên cùng thiếu niên đang khoanh tay. Đôi chân họ co lại quỳ xuống dán chặt vào nền đất. Đột nhiên vị trung niên tuấn tú e dè hướng vị nữ nhân đang nằm trên giường hỏi.

– Tú Tú. Ta và Hiên Đống biết sai rồi. Nàng cho chúng ta đứng dậy được không?, Ta thân là long thần như vầy có hơi khó,...

Ánh mắt sắt lạnh từ vị nữ nhân hướng về trung niên anh tuấn kia, trầm giọng chất vấn.

– Hiên Vũ huynh còn biết mình là long thần? Hôm nay cha con huynh quỳ đó cho ta. Tới giờ ngũ Hiên Đống về phòng, còn huynh qua cái sofa kia mà ngủ.

Trung niên nhân vội cất lời. Giọng điệu hắn đầy khẩn thiết.

– Ta có lý do mà. Ta dẫn Hiên Đống đi đấu trường tìm luận bàn để giúp nó gia tăng thực chiến. Vừa hay ta nhận được một đệ tử tốt. Nếu không tin muội tự xem là được ma.

Vị tốc xanh nữ nhân kia chính là vị diện chi chủ Thiên Long song tử tinh và cũng là vợ long thần Đường Hiên Vũ nàng tên Bạch Tú Tú, còn Đường Hiên Đống là con trai út của họ, con gái lớn là Đường Lam Thu.

Phòng đôi má trắng mịn hồng nhuận, Bạch Tú Tú hướng hai cha con Hiên Vũ cùng Hiên Đống đang thành thực một mặt ủy khuất quỳ trong góc nói.

– Hiên Đống con về phòng cho ta. Còn huynh. Tối nay cút qua sofa cho lão nương.

Bộ mặt uất ức Đường Hiên Vũ hướng Bạch Tú Tú định nói gì nhưng lại ngậm miệng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của người vợ “ôn nhu” này, lời nói sắp ra thì liền bị nuốt lại khiến hắn vô cùng khó chịu.

Về phần Đường Hiên Đống sau khi được ma ma hắn ân xá thì lập tức co dò một mặt phắn ra cửa phòng. Không cần ngoảnh đầu nhìn lão phụ thân nhà mình.

Khi ra ngoài cửa, một tiểu hài nữ tóc xanh với đôi mắt đen cùng long mi dài thanh tú đang che miệng cười khúc khích, nàng hướng Đường Hiên Đống châm chọc.

– Đệ đệ. Ngươi chọc gì mẫu thân người vậy a.

Bộ mặt đắng chát cùng tiếng thở dài, Đường Hiên Đống Hướng cô gái vừa buông lời châm chọc kia nói.

– Tỷ tỷ, ta khổ a. Bị phụ thân người giáo huấn một tràng xong còn để thua một tên nam nhìn không ra nam về lại bị mẫu thân người giáo huấn, ta khổ thân quá a.

Cô gái che miệng nhìn Đường Hiến Đông vẻ ngạc nhiên.

– Tên cuồng lực lượng đệ thua hả? Quái vật phương nào thế, tỷ ngươi muốn gặp kẻ đó rồi. Không biết bộ dạng thê thảm của đệ thế nào nhỉ?

Lập tức Đường Hiên Đống đáp trả nàng bằng giọng điệu mỉa mai.

– Ít nhất đệ còn được ra ngoài thực chiến, chứ không như ai kia bị bắt ở nhà cùng đống sách dày. Chán thì cũng chỉ có thể vào đấu la thế giới chơi trong thời gian giới hạn.

Hai tỷ đệ nhìn nhau, tựa hồ trong mắt họ đều bắn ra tia điện.

Một tiếng sau. Trong tòa lâu đài uy nga đầy to lớn ấy, tại trung tâm một quảng trường. chễm chệ một cổ to lớn ghế ngồi. Ngự trên nó là thân ảnh của vị long thần nào đó vài tiếng trước vừa bị vợ đuổi ra sofa nằm.

Dưới chiếc vương tọa cao lớn, là một thân hắc long thân mang lân phiến cùng khôi giáp.

Sau vài lời trao đổi. Thân ảnh Đường Hiên Vũ tay trái chống cằm, tay phải phất nhẹ năm ngón tay. Thân ảnh hắc long mang đầy cung kính lùi bước ra khỏi cánh cổng to lớn.

Vài phút sau. Thân ảnh Đường Hiên Vũ lập lòe về phòng. Trên chiếc giường êm ấm tồn tại một thân nhung nhan đang nằm đắp lên tấp chăng trắng thơm.

Rón rén tiếng gần, trên mặt vị long thần nổi lên bộ mặt quái dị. Khi hắn có ý định nhào lên thì một cái tát từ thiếu nữ hướng tới đập vào mặt tên sắc lang kia.

– Ta bảo ngươi cút ra sofa.

Ranh ma bộ mặt, Đường Hiên Vũ tách ra thân ảnh thành thủy nguyên tố lường lờ đến sát bên Bạch Tú Tú. Một tay hắn ấn hai tay nàng lên trên đầu giường, tay còn lại thì chạm nhẹ lên đôi má hồng nhuận. Môi hắng hướng khóa chặt bờ môi nàng, hồi lâu họ tách ra.

Bạch Tú Tú đỏ mặt hướng Đường Hiên Vũ nói.

– Lớn từng này còn lưu manh.

Ôn nhu bộ mặt Đường Hiên Vũ hướng nàng đáp.

– Đều không tại quá yêu nàng sao? Phu nhân cho lũ trẻ đứa em chắc không vấn đề nhỉ?

Mọi chuyện xảy ra sau đó thì ai cũng biết.