Chương 13: Ngươi rốt cuộc coi họ là gì?

*Bình minh dần lên, ánh nắng chiếu rọi vào những giọt sương nhỏ đọng lại trên tán lá xanh của buổi sớm mai, trong không khí phiêu dạt những hạt lục quang sinh mệnh lực. Tia nắng dần xua đi màn đêm. Chừa lại sự ấm áp pha lẫn sương lạnh.

Tại một chốn thành đô tráng lệ. Tòa lâu đài ánh lên màu vàng tinh khiết, khảm nạm trên thân là vô số loại đá quý.

Dọc vào trong, hàng ngàn người hầu đang tất bật chuẩn bị. Kẻ dọn dẹp, kẻ nấu nướng, vẽ lên sự bận rộn ngày sớm.

Trên đỉnh lâu đài, trong giang phòng to lớn uy nga.

Hai thân ảnh nam nữ ôm nhau trên chiếc giường, đắp lên là một tấm chăn đỏ. Đột nhiên, vị nam nhân ngồi dậy, lộ ra thân hình tráng kiện, hắn nhìn thân ảnh nữ tử tóc lam bên cạnh, tay giang ra đặt lên đầu nàng, đưa khuôn mặt tuấn tú xuống tặng lên trán nàng nụ hôn đầy yêu thương. Nhỏ giọng hắn cất lời.

– Vợ yêu ngủ ngon.

Rời khỏi chiếc chăn ấm, hắn lặn lẻ xuống giường, nhẹ nhàng di chuyển đến nhặt hai bộ quần áo nhăn nheo dưới đất, một bộ để lên giường cạnh nữ tử, một mặt lại vào thân mới ra khỏi phòng.

Đến với căn phòng khác ở góc đối diện. Bên trong là một căn phòng bừa bộn trên xuống, bên góc trái phòng là một chiếc bàn, trên là một dàn máy tính kỹ thuật cao, chúng không có màn hình thật chất, thay vào đó hiển thị bằng cách tạo một mô hình 3d chiếu lên từ thiết bị bên dưới, cùng đó là một chiếc bàn phím cùng chuột, đối diện là một cánh cửa, bên trong chia làm hai giang phòng, một tu luyện, một là phòng đựng chiếc ghế cùng mũ để vào đấu la giới. Giữa căn phòng là một chiếc giường lớn, trên đó là tiểu hài tử nhỏ nhắn. Nam hài tử khẻ mở to con mắt, ngồi dậy, hắn đưa tay dụi dụi cả hai lên mắt, vương bả vai lộ lên dưới chiết áo là một bộ thân hình cơ bắp, ngáp một tiếng, ngồi dậy. tới trước ban công hướng mắc tới ánh mặt trời, từ mắt quang mang màu tím lập lòe ẩn hiện, ánh nắng sớm mai rọi vào khuôn mặt thanh tú với ngũ quan tinh xảo của thiếu niên.

Bên cạnh căn phòng màu vàng của tiểu hài tử là căn phòng màu bạc.

Bên trong căn phòng được sắp xếp gọn gàng đi vào từ cửa, bên góc trái phòng là một chiếc bàng lớn, trên là muôn vàn loại phấn son, trong góc phòng là một chiếc giường trên đó là một tiểu hài nữ với dung nhang đẹp đến xiêu lòng, mái tóc xanh lam dài rũ rượi, đưa tay lên dụi dụi đôi mắt màu tím trong suốt, nhìn vào đôi mắt ấy tựa như nhìn vào dãy ngân hà, sâu xa vô tận.

Từ tòa lâu đài. Vài vạn dặm hướng về phía nam. Tòa thành rộng lớn bình dị, trải dài bên trong, lần lược những dãy nhà to nhỏ.

Vài phút sau những ánh đèn thắp sáng cả dãy nhà. Người dân lúc này thức giấc, tất bật cho ngày mới tươi sớm đầy năng lượng. Trong căn nhà nhỏ tại góc phố thị. Thân ảnh hai cặp vợ chồng lam hải tộc đang thu xếp những loại hoa quả ra hai cái giỏ tre. Đột nhiên cánh cửa trung tâm góc giang nhà mở ra, từ trong Lạc Thiên mệt mỏi đi ra.

Nàng tối qua sau khi Vân Uyên rời đi đã ôm gói đỏ mặt suy nghĩ cả đêm.

Hướng ánh mắt không thiện chí về phía tên nhóc thân mang tạp dề nâu, tay bưng ra năm bác mì nóng, Sợi mì hôm nay có màu sắc rất lạ, thay vì là vàng ươm thì lại là màu trắng nõn mịn, trên đó những cọng hành và thịt được sắp xếp vô cùng tỉ mỹ, ở nơi Vân Uyên gọi món này là phở.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt thân thiện của tỷ tỷ, Vân Uyên đã đặt tô phở xuống, dùng hành động chấp hai tay, tạo bộ dáng thành khẩn xin lỗi.

Vân Uyên khi xưa ở địa cầu, đã phải dỗ em gái của mình không biết bao nhiêu, tâm ý con gái hắn là nam nhi nhưng lại vô cùng hiểu. “Nàng đây là giận dỗi ta vì khiến nàng xấu hổ không ngủ được đây mà, có điều,... Tỷ tỷ, bộ dạng này của tỷ sao đáng yêu đến vậy?” nghĩ là vậy như ngoài mặt vẫn là bộ dáng xin lỗi đầy khẩn khoản.

Không khí ấm cúng, cả nhà cười nói của gia đình Vân Uyên hoàng toàn trái với bên nào kia.

Tại trong tòa lâu đài của lão sư Vân Uyên. Trong căn phòng lớn tráng lệ, xung quanh khảm nạm muôn vàn bảo thạch, trong trung tâm phòng đặt đó là một chiếc bàn lớn dài phủ trên chiếc bàn là một tấm vải đỏ. Trên bàn đặt đủ bốn bộ muỗng nĩa cùng dĩa, trong trung tâm bàn là một đĩa đựng cái gì đó đen đen khó tả, làn khói đen từ trong đó cứ lượn lờ khiến người nhìn liên tưởng đến những cục thang trong mỏ quặng..

Trên bàn một nữ hài tóc lam nhìn đệ đệ nhà mình ngồi đối diện, nhăn mặt nói.

– Đệ đệ tốt. Tỷ tỷ không đói, ngươi ăn nhiều chút, Đồ ăn cha làm ngon lắm.

Tên nhóc trước mặt nghe xong thầm mắng “Cái rắm, ngon hả, ngươi nói ngượng miệng không” nở nụ cười hắn hướng tỷ tỷ, Đường Hiên Đống nói với giọng đầy ngoan ngoãn.

– Tỷ nói không đúng, chúng ta tỷ đệ tình thâm, có của ngon đệ sao nỡ ăn mà không nhớ đến tỷ đâu này. Nào đệ một miếng tỷ một miếng chúng ta cùng nhau ăn.

Vừa nói hắn vừa gắp một miếng to vào chén của tiểu hài nữ, Cả hai nhìn nhau cười cười. Trong nụ cười của họ chứa đựng muôn vàn lưỡi dao.

Đột nhiên, trung niên tuấn tú từ đâu xuất hiện ngồi vào bàn.

Trên xuống thân hoàng bào lộng lẫy, trên giáp còn khắc những hình ảnh loài long ẩn hiện. Nở nụ cười về hướng hai đứa con, hắn nói.

– Hôm nay mẫu thân các con mệt k xuống ăn, tiện tay phụ thân ta trổ tài nấu ăn, các con xem phụ thân các con nấu ngon không?

Bộ mặt cười tươi, cả hai tỷ đệ lúc này chung quy một mặt, hướng phụ thân mình đáp.

– Ngon lắm ạ.

Lúc này Tiểu hài tử mặt phấn khởi nói.

– Phụ thân này. Tỷ tỷ thấy món này ngon, muốn ăn thêm a.

Bình tĩnh tiểu hài nữ hướng phụ thân mình làm nũng bộ dạng nói.

– Phụ thân, đệ đệ rỏ muốn ăn thêm nhưng lấy danh con, người ta ăn nhiều mập lên đó nha.

Tỷ đệ nhà họ chí chóe đến khi rời khỏi nhà thì đồng loạt tìm nơi nôn thốc nôn tháo.

Trong căn nhà nhỏ bằng gỗ, tiểu cô nương tay cầm đũa gắp lên sợi phở trắng mịn, đưa lên miệng, vị ngon hài hòa kết hợp với nước súp, tạo lên vị thanh trong vô cùng thanh đạm. Cả nhà nhau nhau khen ngợi với món ăn mà Vân Uyên nấu như thối quen.

Vài tiếng đồng hồ sau.

Tại giang lớp học xập xệ, trên tường của căn lớp học loang lổ vết nứt. Trên bục giảng, nữ nhân tóc vàng xõa dài với khuôn mặt có vài nếp nhăn tựa tuổi xế chiều. Trên tay nàng cầm viên phấn trắng, liên tục viết ra vô số chữ cái kiến thức. Vừa viết nàng vừa giảng dạy cho bốn thiếu niên nhỏ ngồi dưới. Thiếu 1 vì Vân Uyên đã xin nghỉ học với Chu Liên, nguyên nhân là đã bái sư, sư phụ hắn bảo hắn ngưng học tại học viện rồi theo lão học tập. Nàng cũng chẳng làm khó gì, duyệt cho tiểu hài đồng rời đi. Dù sao có học tại học viện hay không la do ý nguyện của mỗi người.

Dưới cái bàn cuối của giang lớp, Lạc Thiên phòng đôi má hồng nhìn ra ngoài. Nàng đây đang giận tên gia hỏa kia dám đi học nơi khác không báo trước với nàng. Vô thức, nàng bất giác nói.

– Gia hỏa kia có bị lừa không?

Chợt nàng giật mình trong lòng thầm nghĩ “Ta sao phải quan tâm hắn? Quan tâm tên xấu xa kia làm gì? Hồ đồ quá, ta không phải thích hắn nhưng. Nhưng mà sao ta lại nghĩ mình thích hắn, ta, ta, ta, mấy cái hình ảnh liên tưởng đêm qua không thể hiện ta không muốn hắn hôn, aaaaaaaaa”. Giọng hờn dỗi bực dọc.

– Kệ xác hắn.

Trong khoảng hồ rộng lớn bao la tựa vô tận, nơi đây nồng nặc nguyên tố thể. Ngồi phiêu định ở trung tâm là thân ảnh nhỏ, tóc đen lập lòe năm màu quang mang, lúc đỏ lúc xanh lúc thì bạc khi thì đen khi thì vàng sậm. Máu tóc thiếu niên kia cứ thay nhau luân phiên theo thứ tự đỏ, xanh, bạc, đen, vàng sậm. Những hạt quang mang tương ứng năm loại nguyên tố thể lấy cơ thể nhỏ của Vân Uyên làm trung tâm mà bao bọc lại thành hình một cái kén.

Vân Uyên khi nãy vừa đến trước quảng trường Quang Minh gặp vị lão sư vừa nhận tại đấu trường hôm qua. Lão sư hắn khi ấy chẳng nói gì chẳng nói chẳng rằng đưa hắn đến nơi đây.

Mảnh khu vực này có nồng độ nguyên tố lực rất đậm đặc. Dù cơ thể hắn ở đây hấp thụ số lượng rất nhiều năng lượng nhưng một tiếng qua không gian vẫn giữ được độ ổn định.

Đột nhiên từ đâu, âm thanh vị lão sư kia của hắn vang vọng, khiến không gian mặt hồ khẻ rợn lên nhưng rồi lại trở về tỉnh lặn như củ .

– Tiểu tử đủ rồi, ngồi dậy đi.

Nghe được âm thanh, Vân Uyên dừng quá trình tu luyện, hắn khẽ mở ra con mắt hiện lên tròng mắt màu xám đầy tuyệt mỹ. Tử hai khóe mắt hắn, cổ vần sáng ngủ sắc lóe lên rồi hòa vào không khí., Đứng dậy hướng phía trung niên nhân phát ra âm thanh kia.

Vân Uyên cung kính hắn chắp tay gọi một tiếng.

– Lão sư.

Trung niên nhân khẻ gật đầu, nhìn Vân Uyên hỏi.

– Cảm thụ thế nào?

Vân Uyên khẽ nhớ lại rồi đáp.

– Dạ, rất nhiều thứ khuất mắt bấy lâu liên tục được lý giải.

Khẽ gật đầu, trung niên nhân cười cười hỏi.

– Vậy con có cảm thụ gì?

Cung kính thiếu niên nói.

– Đi sâu vào cảm thụ các nguyên tố, ta càng đi càng thấy được huyền diệu, sự mãnh liệt của hỏa, vô hình nhưng có hình của gió, cứng cáp bền vững của thổ, sâu thẳm khó thoát của hắc ám, sự bao la huyền ảo của không gian, hầu hết để lại cho con rất nhiều điều tốt có thể ứng dụng thực chiến.

Đồng tình trung niên nhân gật đầu nói.

– Thế, con thấy mình thiếu sót ở đâu?

Trầm ngâm hồi lâu, Vân Uyên đầy nghi hoặc đáp.

– Dạ nếu bỏ qua yếu tố hồn hoàn thì còn thiếu rất nhiều ở điều khiển các nguyên tố không gian, hắc ám cùng thổ nguyên tố, do bản thể ban đầu con là hỏa phong song cực hạn, nhưng sau khi biến cố nhỏ nên con mới thêm một võ hồn với ba hồn hoàn đi kèm là ba đại nguyên tố.

Nhìn Vân Uyên hồi lâu, vị lão sư cất lời.

– Vẫn chưa nói thật với ta? Tiểu tử con chả lẻ nghĩ giấu được vi sư. Vậy để vi sư con đổi lại chút về câu hỏi nhé. Cái trăm vạn hồn hoàn kia của con do đâu mà có?

Nâng cao cảnh giác Vân Uyên nhìn vị trước mắt đầy nghi hoặc.Thấy vậy vị lão sư cười xòa hướng hắn nói.

– Tiểu tử, nếu ta muốn ngươi cũng không thể chạy, vi sư nhận ngươi làm đồ đệ vì duyên số, hoàn toàn không có ý đồ, ta chỉ thắc mắc vài điều cần ngươi lý giải. Sau khi xong ta vẫn hảo hảo xem ngươi là học trò.

Biết không thể nói láo, thở dài một hơi Vân Uyên đành nói sự thật. Hướng vị lão sư kia hắn nói.

– Nếu ngài hứng thú, ta cũng đành kể. Ta không đến từ nơi đây, Người tu vi cao thâm chắc rõ trong vũ trụ có tồn tại vô vàn thế giới không gian khác nhau. Ta là kẻ đến từ một nơi khác. Nơi kia tên Địa cầu. Cái nơi đó không có phương pháp tu luyện, không có vũ hồn hay tiên linh khí. Nơi đó chỉ là mảnh đất nơi khoa học phát triển, họ thay vì dùng hồn lực để vận hành đồ dùng như ở đây, thì dùng một loại năng lượng khác, sản sinh từ thiên nhiên gọi là điện. Máy móc hết thảy là mạch điện. Công nghệ phát triển vô cùng. Tuy so cùng nơi đây còn kém xa. Nhưng với an sinh con người vẫn coi là hài lòng. Chỉ là ngặc nổi nơi kia lòng người giá lạnh. Ngay chính anh em trong gia đình, chỉ vì cái gì là danh xưng thừa kế mà có thể hạ thủ, dàn xếp ra một vụ tai nạn khiến một nhà bốn người mất đi hai sinh mạng, tước đi người cha người mẹ của hai đứa trẻ thơ. Người cha ruột thịt sinh ra đành lòng vứt bỏ con trai và hai đứa cháu chỉ vì cái gọi mặt mũi, Cha mẹ ta là chết trong tay chính cái họ gọi người thân, ta cùng em gái bị bỏ rơi. Để nuôi sống đứa em gái chưa đầy năm tuổi, ta đã cố gắng làm việc. Miễng có tiền thì ta đều làm. Chỉ cần em gái ta không phải đói, kể cả phạm pháp việt gì ta cũng làm qua. Chỉ cần có thể lo cho đứa em nhỏ. Cho đến khi khá giả hơn, con bé cùng ta có thể đi học, thì cái gọi là người thân lại muốn khiến chúng ta đến đường cùng. Họ liên tục đến, cho người đánh đập anh em ta, khuôn mặt ta kể từ một lần đánh đập đã không thể tự biểu lộ biểu cảm, phải sống với khuôn mặt bị liệt. Để tránh tiếp tục, ta phải giả thành kẻ điên điên khùng khùng, diễn giống đến nổi không có một người bạn. Nhưng rồi thời gian trôi, đến một ngày, khi ta cắm đầu học để qua kỳ thi cuối kỳ. Thì mệt quá thiếp đi, khi mở mắt thì đã đến Tinh cầu tinh linh, nơi ta quay về cơ thể sáu tuổi, cơ thể lành lặn. Cơ duyên xảo hợp gặp được cự xà, nhận ta làm đệ đệ. Cứ ngỡ niềm vui, hạnh phúc đến với kẻ chưa bao giờ biết được cảm giác của sự hạnh phúc như ta, thì ông trời vô tình,... lại tiếp tục cho ta một gáo nước lạnh. Người cho ta cảm nhận tình thân sau chừng ấy năm gồng gánh, lại phải vì ta mà hiến tế tới xác cũng không còn để chôn. Nay ta được một gia đình lam hải tộc nhận làm con nuôi, gia đình họ không khá giả gì, nhưng lại mang cho ta hạnh phúc. Cái hồn hoàn trăm vạn này người thấy là của ca ca ta. Lai lịch rõ ràng vầy người còn thắc mắc không?

Nhìn Vân Uyên nói ra câu truyện cố sự mà trên mặt đến biểu cảm còn có vài chỗ không thể biểu lộ. Vị lão sư kia ảm đạm hỏi hắn.

– Ngươi coi gia đình hiện tại là người thân thật sự. Hay chỉ là vật thay thế cho gia đình trước kia? Trả lời ta. Ngươi rốt cuộc coi họ là gì?

*