Chương 97: Tái Chiến Vũ Băng Kỷ

**Tái Chiến Vũ Băng Kỷ

Dịch: w8haa**

Chân trái bước lên một bước, khi mũi chân vừa chạm mặt đất, thân thể Đường Tam phóng thẳng về phía trước giống như một mũi tên, bay thẳng về hướng Vũ Băng Kỷ. Hai tay của hắn có hai luồng ánh sáng xanh vừa ngưng tụ thành, chính là Phong Nhận. Chẳng qua, lần này Phong Nhận trong tay hắn cũng không hề được phóng ra ngoài.

Vũ Băng Kỷ thoáng bất ngờ, chân trái cũng bước lên một bước, một luồng sương băng vô cùng nồng nặc ngưng tụ xung quanh cơ thể, hóa thành từng cây gai băng phóng ra phía bên ngoài, phong tỏa lộ tuyến tấn công của Đường Tam. Hơn nữa hắn phong tỏa không chỉ là phía chính diện, mà dùng thân thể mình là trung tâm, phong tỏa toàn bộ các hướng xung quanh.

Đối với loại bộ pháp vô cùng ảo diệu mà Đường Tam thi triển lần trước, trong kí ức của hắn vẫn còn nhớ rõ, cho dù là hắn hay Trình Tử Chanh, đối mặt với loại bộ pháp đó đều chịu thua thiệt.

Trong suy nghĩ của Vũ Băng Kỷ, mình phòng ngự như thế này, chắc hẳn Đường Tam sẽ phải phóng ra Phong Nhận, dùng để công kích từ xa. Với cường độ Phong Nhận của Đường Tam, sẽ không khó để phá vỡ những cây gai băng mà mình đã trải ra, nhưng lúc đó mình cũng tranh thủ được một chút thời gian, thử nghiệm sự thay đổi về năng lực của mình sau khi thảo luận với Đường Tan.

Tuy rằng thời gian chỉ mới trôi qua hai ngày, nhưng Vũ Băng Kỷ cho rằng tại phương diện khống chế Băng nguyên tố, mình đã đã tìm đúng đường, đã có tiến bộ rõ rệt.

Nhưng mà Vũ Băng Kỷ không thể ngờ rằng, Đường Tam cũng không phóng Phong Nhận trong tay mình ra. Sau khi những cây gai băng được phóng ra, trong nháy mắt Đường Tam cũng đã tiếp cận, đến trước mặt những cây gai băng này.

Ngay sau đó, hai đạo Phong Nhận được Đường Tam ngưng tụ trong tay nhanh chóng chém ra nhanh như điện xẹt, chỉ có thể nghe được những âm thanh sắc bén vang lên, từng đám gai băng cứ như vậy nhanh chóng bị chặt đứt, Phong Nhận trong tay hắn đã đến gần Vũ Băng Kỷ.

Trận chiến ngày hôm nay này, trong nội tâm Đường Tam đã có ý tưởng của mình. Có lẽ là bởi sự ảnh hưởng của việc ngày hôm qua nhìn thấy Mỹ công tử, hắn đã xác định ý nghĩ của mình, hắn phải cố gắng làm cho bản thân mình ngày càng mạnh hơn nữa, phải cố gắng kiếm nhiều tiền, cũng phải để cho học viện công nhận mình nhiều hơn nữa, như vậy sẽ rất tốt cho việc phát triển sau này.

Vũ Băng Kỷ giật mình kinh ngạc, Đường Tam đã tới gần hắn. Nhưng dù sao kinh nghiệm thực chiến của hắn cũng vô cùng phong phú, thân thể ngay lập tức hóa thành Băng nguyên tố thể, tăng cường sức phòng ngự đồng thời cảm giác đối với Băng nguyên tố cũng tăng cao. Lấy thân thể Vũ Băng Kỷ làm trung tâm, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống. Cùng lúc đó, Băng cầu trong tay phải của Vũ Băng Kỷ đã được phóng ra, bay thẳng đến trước mặt Đường Tam.

Ngay trong chớp mắt, Đường Tam ở trước mặt Vũ Băng Kỷ đã biến mất. Lại là Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ!

Phong Nhận trong tay Đường Tam lại chém ra một lần nữa, chặt đứt rất nhiều bụi gai Băng xung quanh thân thể Vũ Băng Kỷ, màu hai đạo Phong Nhận trên hai tay hắn không ngừng trở nên đậm hơn.

Đây là quá trình vừa chiến đấu vừa áp súc Phong Nhận.

"Phanh! Những gai băng còn lại xung quanh thân thể Vũ Băng Kỷ đột nhiên nổ tung, tạo nên một luồng áp lực, đẩy bay mọi thứ xung quanh.

Đường Tam dường như đã sớm phát hiện điều này, ngay trước khi đám gai Băng nổ tung, hắn đã nhảy lên trời, ở trên không trung chờ đợi. Quả Băng Cầu lúc trước được Vũ Băng Kỷ ném ra ngoài cũng hướng về phía không trung, màu sắc của quả Băng Cầu cũng trở nên đậm hơn, sau đó nổ tung, một luồng không khí lạnh lẽo đến thấu xương cuốn tới.

Đường Tam cảm thấy huyết mạch đang lưu thông trong cơ thể dường như trở nên chậm chạp, thân thể dường như muốn đóng băng. Chỉ trong giây lát này cường độ Băng nguyên tố so với trận chiến đấu hôm trước của họ rõ ràng đã cao hơn một bậc.

Khóe miệng Vũ Băng Kỷ đã lộ ra nụ cười, bởi vì hắn rõ năng lực của mình thi triển ra mạnh bao nhiêu. Hơn nữa dưới trạng thái Băng nguyên tố thể, tất cả Băng nguyên tố xung quanh dường như đều trở thành một bộ phận cơ thể của hắn.

Cận chiến ư? Đường Tam à, lựa chọn này của ngươi là sai lầm rồi! Băng nguyên tố thể của ta, thật ra sở trường nhất chính là cận chiến. Khoảng cách càng gần ta, nhiệt độ lại càng thấp, ngươi sẽ càng bị ảnh hưởng lớn, mà Băng nguyên tố càng gần cơ thể ta thì ta lại càng có thể khống chế mạnh mẽ hơn.

Nhưng mà, nụ cười của Vũ Băng Kỷ cũng chỉ giữ được trong chớp mắt. Chỉ trong giây lát, hắn đã cảm giác được không đúng.

Trên không trung không chỉ có sự lạnh lẽo thấu xương, còn có một hơi thở vô cùng sắc bén, thân thể Đường Tam lúc này mặc dù có chút cứng nhắc, nhưng Phong Nhận trong tay hắn đã được chém ra ngoài.

Hai luồng ánh sáng xanh từ trên không trung chém xuống, lập tức hợp làm một, hóa thành một đạo Phong Nhận cực lớn, cứng rắn xuyên thủng luồng khí lạnh, cũng không hề có bất cứ âm thanh nào, khi di chuyển để lại một luồng ánh sáng đen ở phía sau, bay thẳng về phía Vũ Băng Kỷ.

Tiến bộ làm sao có thể chỉ có mỗi mình Vũ Băng Kỷ?

Sau khi Đường Tam hoàn thành việc dung hợp cái lạc ấn thứ năm, hấp thu toàn bộ huyết mạch chi lực của Phong Hùng, sự tiến bộ của hắn làm sao có thể nhỏ hơn Vũ Băng Kỷ được?

Phong Lang Biến của hắn đã đạt đến ngũ giai đỉnh phong, làm cho Đường Tam tại phương diện khống chế Phong nguyên tố bước lên một cấp bậc lớn. Huống chi còn có Kim Bằng Biến làm cho cường độ thân thê tăng lên, làm cho sức chịu đựng đối với Băng nguyên tố của hắn tăng nhiều hơn trận đấu hôm trước nhiều.

Độc Bạch đã từng nói với hắn, các học viên khác đặt cho đạo Phong Nhận được áp súc ở trận đấu đó là Phong Thần Trảm. Hôm nay một kích này, chính là do Đường Tam lấy linh cảm từ ba chữ "Phong Thần Trảm" này.

Luồng khí lạnh từ hai bên thân thể hắn dạt ra, không có bất kì tiếng động nào, những Phong nguyên tố xung quanh sau khi bộc phát đã đẩy ra toàn bộ luồng khí lạnh.

Phong Nhận cực lớn đã sắp bay đến đỉnh đầu Vũ Băng Kỷ.

Vũ Băng Kỷ cảm nhận được nguy cơ. Phản ứng đầu tiên của hắn là mở ra đường mòn băng ở dưới chân. Sau khi có được lĩnh ngộ sâu hơn về Băng nguyên tố, làm cho tốc độ thi triển kỹ năng Băng nguyên tố của hắn so với lúc trước đã nhanh hơn một chút.

Vũ Băng Kỷ trượt trên đường mòn bằng băng, bay ngược về phía sau. Cùng lúc đó, một tấm băng thuẫn đã chắn phía trên đỉnh đầu của hắn.

Dùng Băng thuẫn để phòng ngự đối với người khác có lẽ có tác dụng, đối với Đường Tam thì không hề có bất cứ tác dụng nào, Vũ Băng Kỷ cũng đã biết về điều này…, băng thuẫn dường như bị phá nát ngay lập tức, thậm chí còn chưa kịp nổ tung, Phong Thần Trảm của Đường Tam cũng đã từ trên trời giáng xuống.

Nhưng không khí lạnh lẽo xung quanh vẫn ảnh hưởng tới tốc độ của Đường Tam, Phong Thần Trảm gần như xẹt qua ngay phía sau lưng Vũ Băng Kỷ, đánh trúng vào mặt đất.

Một vết cắt nhỏ xuất hiện trên mặt, màu đen cũng lập tức lan tràn.

Vũ Băng Kỷ kêu lên một tiếng, sau lưng hiện ra một đường máu, Băng nguyên tố thể của hắn cũng không thể ngăn cản ảnh hưởng của Phong Thần Trảm.

Hành động của Đường Tam cũng không hề ngừng lại. Hắn biết, bởi vì sự chênh lệch về tu vi của hai bên, thời gian mình và Vũ Băng Kỷ chiến đấu càng dài thì mình sẽ càng bất lợi, bởi vì sự rét lạnh, tiêu hao của hắn sẽ càng ngày càng lớn.

Phong Thần Trảm trong tay hắn lập tức được nhấc lên, hai tay giao nhau xoay tròn tận mấy vòng. (Để cho dễ hình dung thì các bạn cứ tưởng tượng như Khá Bảnh múa quạt)

Lần này, rút cuộc Phong Nhận đã rời khỏi tay, xoay tròn với tốc độ cao, bay thẳng đến Vũ Băng Kỷ.

Từng bức tường băng lần lượt mọc lên ở trước mặt Vũ Băng Kỷ, nhưng vừa mọc lên đã bị đạo Phong Nhận kinh khủng kia chém thủng, nhìn qua có thể thấy Vũ Băng Kỷ vô cùng chật vật.

Nhưng thời điểm mỗi một bức tường băng bị chém ra đều nhanh chóng nổ tung, tạo ra một lực nổ làm cho sự ngăn cản của những bức tường băng trở nên lớn hơn.

Chi ngay sau đó, Vũ Băng Kỷ tiếp tục phát hiện được điều không bình thường tiếp theo.

Bởi vì cuồng phong đang gào thét!

Phong Thần Trảm to lớn đang xoay tròn kia đột nhiên nổ tung, hóa thành một vòi rồng với sức mạnh vô cùng mãnh liệt. Cái vòi rồng này không chỉ có sức mạnh của Phong nguyên tố, bên trong đó còn cuốn lấy những mảnh Băng đã vỡ vụn. Mỗi một mảnh Băng trong cơn cuồng phong đang gào thét tựa như một lưỡi dao vô cùng sắc bén, chỉ trong giây lát đã bao trùm hoàn toàn lấy thân thể của Vũ Băng Kỷ.

"Ta. . . ." Vũ Băng Kỷ giật mình, đồng thời cũng vô cùng sửng sốt, không thể tin vào mắt mình.

Tiếp theo trong nháy mắt, hắn chỉ có thể cuộn thân thể mình lại, dùng toàn bộ sức lực khống chế Băng nguyên tố, làm cho mình hóa thành một bức tượng Băng để chống chọi lại cơn "Bạo Phong Tuyết" đang tấn công mình từ bốn phương tám hướng này.

Không chỉ là các học viên đang xem trận chiến này sợ ngây người, ngay cả các sư phụ cũng như thế.

Khóe miệng Mộc Ân Tình đang co giật, thậm chí nhiều lần muốn xuất thủ ngăn cản trận chiến này lại, nhưng lại không đành lòng cắt ngang trận chiến vô cùng đặc sắc này.

Cuộc chiến đấu của Đường Tam và Vũ Băng Kỷ diễn ra với tốc độ thật sự là quá nhanh, hơn nữa hai bên bộc phát ra sức mạnh cũng vô cùng hung mãnh, thật sự khiến cho những người xem còn không kịp nhìn cho kĩ.

Tại thời điểm khi Phong Thần Trảm nổ tung hóa thành vòi rồng, Mộc Ân Tình có cảm giác da đầu mình cũng giật giật. Đây là thể loại Tinh Thần Lực gì, mới có thể tiến hành khống chế như vậy.

Đường Tam không tiếp tục ra tay, lúc này sắc mặt của hắn đã hơi tái đi. Mà Vũ Băng Kỷ ở đằng xa, bên trong vòi rồng thì lung la lung lay, lớp băng cứng trên người vừa được ngưng tụ ra liền bị va chạm làm nứt ngay lập tức, không ngừng bị bào mòn, hắn lại tiếp tục cưỡng ép chịu đựng, tiếp tục đóng băng.