**Cự Tuyệt
Dịch: w8haa**
Trương Hạo Hiên vẫy vẫy tay, nói: "Không phải như ngươi nghĩ. Ta chỉ tìm những đứa trẻ còn chưa thức tỉnh Yêu Thần biến, đồng thời cha mẹ của đứa trẻ hoàn toàn là nhân loại, tiến hành thử nghiệm một chút xem thử có thể tu luyện ra loại khí tức giống như ngươi ghi chép trong « "Huyền Thiên Bảo Lục" » hay không. Chẳng qua là tu luyện một chút thôi. Nếu như có thể sinh ra loại khí tức này, như vậy có thể chứng minh nhân loại chúng ta có thể tu luyện loại công pháp này. Nếu như không thể thành công, ý nghĩa của Huyền Thiên Công trong việc phổ biến sẽ bị giảm đi đáng kể. Sau đó ta sẽ tiếp tục tiến hành thử nghiệm trên nhân loại có huyết mạch Yêu Quái, ví dụ như tương tự ngươi, có huyết mạch Phong Lang.
Đường Tam gật đầu, nói: "Người thử một chút cũng được. Thật ra hắn cũng từng cân nhắc về vấn đề này, thậm chí trước đây hắn cũng từng cho ba huynh đệ họ Vương và Lăng Mộc Tuyết tu luyện qua Huyền Thiên Công. Nhưng khi đó hắn đã phát hiện, bọn họ có được huyết mạch Phong Lang thì không thể tu luyện được Huyền Thiên Công. Nhân loại bình thường thì hắn còn chưa có thử nghiệm qua, để cho Trương Hạo Hiên đi thử một chút cũng được."
Trương Hạo Hiên nói: "Ngươi thôn phệ huyết mạch chi lực của ta thử xem."
Nói xong, hắn đưa tay phải về phía Đường Tam.
Đường Tam biết, Trương Hạo Hiên đang muốn hắn biểu hiện ra quá trình thôn phệ huyết mạch, như thế nào để không bị đối phương phát hiện. Cái này mới là mấu chốt quyết định có cho phép hắn tiếp nhiệm vụ bồi luyện hay không.
Đường Tam cũng không hề bắt lấy tay Trương Hạo Hiên, mà đột nhiên chém ra tay phải, tấn công về phía đầu của Trương Hạo Hiên. Thực lực của Trương Hạo Hiên vô cùng cường đại, vô thức giơ tay lên, dùng một tay đẩy tay của Đường Tam ra.
Đường Tam lui về sau một bước, mỉm cười nói: "Người có cảm giác gì?"
Trương Hạo Hiên sửng sốt một lát, đáp: "Cảm giác gì?"
Hắn vô thức nhìn tay của mình, trong lúc dùng tay đẩy Đường Tam, dường như cũng không có cảm giác gì đặc biệt! Hắn chỉ đơn giản điều động huyết mạch chi lực của bản thân, đẩy ra một chưởng của Đường Tam mà thôi, huyết mạch chi lực của mình cũng không có sự thay đổi gì."
Đường Tam nói: "Ta đã cắn nuốt thành công một tia huyết mạch chi lực của người, chẳng qua là một chút, nhưng hình thành một huyết mạch lạc ấn nhị giai là không thành vấn đề. Nếu như ngài là Yêu Quái có tu vi không chênh lệch nhiều với ta, chúng ta tiếp tục chiến đấu, mỗi lần ta hấp thu một chút, xong một trận chiến, ta đã hấp thu được không ít huyết mạch chi lực. Đem những huyết mạch chi lực này chuyển hóa thành năng lượng Huyền Thiên Công, khẳng định sẽ lớn hơn nhiều so với năng lượng ta tu luyện được trong một ngày. Mà đối thủ càng có tu vi gần với ta, trong lúc ta thôn phệ, càng khó để phát hiện hơn nữa. Ta có thể khống chế một cách chừng mực."
Trương Hạo Hiên nhìn thấy trong mắt Đường Tam lộ ra sự tự tin, hắn đột nhiên cảm thấy, mình đã bắt đầu không thể hiểu được người đệ tử này rồi.
Đường Tam tu luyện được Huyền Thiên Công đã là điều vô cùng kì diệu rồi. Thế nhưng, dù sao hắn chỉ mới có chín tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể tu luyện Huyền Thiên Công thành công như thế, lại còn đạt đến tu vi ngũ giai rồi, thậm chí tại thời điểm thực chiến không hề thua kém Vũ Băng Kỷ.
Nói về thiên phú huyết mạch, Đường Tam là người có thiên phú yếu nhất trong tất cả các đệ tử của học viện Cứu Thục. Nhưng mà hắn có thể tu luyện Huyền Thiên Công, có thể thôn phệ nhiều loại huyết mạch chi lực, có được nhiều loại kỹ năng, giờ đây hắn chính là người có thiên phú tốt nhất rồi.
Trương Hạo Hiên hít sâu một hơi, nói: "Ta không đồng ý."
"Hả?" Đường Tam sững sờ. Hắn nghĩ rằng chỉ cần mình chứng minh được lúc thôn phệ huyết mạch chi lực không dễ dàng bị phát hiện, Trương Hạo Hiên hẳn là sẽ đồng ý cho mình nhận nhiệm vụ bồi luyện, không ngờ rằng vậy mà lại bị từ chối như thế.
Trương Hạo Hiên trầm giọng, nói: "Ngươi một lần nữa chứng minh cho ta thấy được năng lực của ngươi. Như vậy, đối với tổ chức Cứu Thục mà nói, ngươi lại càng quý giá. Với tiềm năng Huyền Thiên Công này của ngươi, ta nên bảo vệ ngươi kĩ càng hơn. Bởi vì như thế, ta phải khiến cho người càng ít xuất hiện càng tốt. Tạm thời ngươi vẫn không thể nhận nhiệm vụ bồi luyện, ta không thể để cho ngươi có khả năng gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Chờ sau khi ngươi đột phá lục giai, ta tin rằng sức khống chế cua ngươi sẽ còn mạnh hơn nữa, khi đó ngươi cũng lớn hơn một chút, lúc đó đi nhận nhiệm vụ bồi luyện sẽ khiến người khác bớt nghi ngờ hơn. Ngươi hiện tại mới có chín tuổi, dáng người lại nhỏ yếu như thế này, nếu để ngươi bồi luyện ở Học Viện Gia Lý bên kia lỡ đâu lại hoàn thành quá tốt, những Yêu Quái kia sẽ không chú ý? Ta nói thật với ngươi điều này, thị trấn nhỏ này của chúng ta đã bị Yêu Quái tộc theo dõi, tương lai học viện có thể cũng phải chuyển đi nơi khác. Cho nên tốt nhất ngươi vẫn nên ít xuất hiện một chút."
Đường Tam đã hiểu, Trương Hạo Hiên đây vì muốn bảo vệ mình thật tốt, nhưng mà đi học viện bồi luyện mới là phương thức tu luyện thích hợp nhất đối với hắn. Nhưng lúc này vị Trấn Trưởng sư phụ không đồng ý, hắn cũng không còn cách nào khác.
"Sư phụ à, còn những nhiệm vụ khác thì ta có thể nhận sao?" Đường Tam hỏi.
Trương Hạo Hiên nói: "Ngươi thiếu tiền như vậy?"
Đường Tam cười khổ, đành nói: "Biết làm sao giờ, ta cạn túi rồi sư phụ à."
Trương Hạo Hiên đưa tay, ném cho hắn một cái cái túi nhỏ, nói: "Đây là một trăm đồng Yêu tệ, ngươi lấy dùng trước đi, xem như quà gặp mặt của sư phụ. Không được nói cho người khác biết. Về phần nhiệm vụ, ngoại trừ loại nhiệm vụ bồi luyện đó, các nhiệm vụ khác ngươi có thể tiếp nhận. Nhưng nhất định phải xem trọng sự an toàn của mình, đến lúc thi hành nhiệm vụ, ít nhất phải có ba người cùng làm."
"Vâng." Đường Tam lập tức đồng ý, nhận lấy cái túi, giữa thầy và trò cũng không có gì phải khách khí.
Trương Hạo Hiên cũng có cảm giác bất đắc dĩ, đành lắc đầu nhìn Đường Tam, ánh mắt trở nên hiền hòa hơn, nhưng tâm tình của hắn thì lại vô cùng phức tạp.
Lúc trước, trước khi Đường Tam đến, hắn từ chỗ Trương Thiên Khiếu biết được rằng có một đệ tử có năng lực khống chế Phong nguyên tố rất mạnh, chín tuổi đã tu luyện đến tứ giai, có thể là huyết mạch Phong Lang biến dị.
Trên thực tế, đệ tử có được năng lực như thế này hắn cũng không quá xem trọng cho lắm. Cho nên lần đầu tiên gặp Đường Tam, hắn chẳng qua chỉ nói chuyện vài câu rồi tiến hành kiểm tra một chút. Nhưng hắn lại không thể ngờ rằng Đường Tam thể hiện ra loại thiên phú mạnh mẽ đến nhường này.
Thật ra, hắn cũng không biết phải dạy cho Đường Tam loại năng lực nào mới chính xác.
"Nếu thôn phệ nhiều huyết mạch chi lực của ta, ngươi sẽ như thế nào?" Trương Hạo Hiên hỏi.
Đường Tam nói: "Đương nhiên sẽ có sự trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện của ta, nhưng đối với người thì sẽ tiêu hao vô cùng lớn, cần phải có thời gian để khôi phục lại. Hơn nữa, không thể thôn phệ quá nhiều, sẽ làm tổn thương đến căn cơ của người."
Trương Hạo Hiên nói: "Nếu như ngươi cần, lúc nào cũng có thể nói với ta."
Đường Tam gật đầu, cười khổ nói: "Tạm thời không có chỗ. . ." Hắn cũng không thể nói với Trương Hạo Hiên, bên trong huyết mạch của ngươi mà ta đã nhìn thấy, cũng không thích hợp lắm đối với ta.
Sau khi Trương Hạo Hiên rời đi, Đường Tam lại đi tìm Vũ Băng Kỷ.
Buổi chiều lại tiếp tục đi học, hôm nay lại là khóa học thực chiến.
Lúc Đường Tam trở lại, đã diễn ra xong vài trận đấu thực chiến.
"Sư phụ, ta muốn mời Đường Tam lại đấu với ta một trận, để kiểm tra thành quả của sự cảm ngộ hai ngày nay của ta. Vũ Băng Kỷ nhìn thấy Đường Tam trở về, lập tức nói với Mộc Ân Tình.
"Cũng được." Mộc Ân Tình gật đầu.
Vũ Băng Kỷ đi ra, mỉm cười nói: "Tiểu Đường, ngươi muốn chuẩn bị một chút không?"
Đường Tam nở nụ cười khổ, nói: "Đại sư huynh, ngươi không phải là muốn lấy oán trả ơn à?"
Vũ Băng Kỷ cười nói: "Xem như thế cũng được, tới đi. Như vậy đi, nếu lần này ngươi còn có thể thắng ta, ta cho ngươi năm đồng Yêu tệ."
"Hả?" Đường Tam sững sờ, "Còn có thể cá cược hay sao?"
Vũ Băng Kỷ nói: "Không, chúng ta cũng không phải là đang cá cược. Nếu như ngươi còn có thể thắng ta, có thể chứng minh rằng ta còn có nhiều thứ để học với ngươi nữa."
Đường Tam nói: "Vậy là ta trở thành sư phụ rồi à?"
Hắn vừa nói ra lời này, các học viên khác đang xem cuộc chiến cũng không thể không cười theo.
Vũ Băng Kỷ nhìn bọn họ một lát, nói: "Các ngươi đừng cười. Từ phương diện nào đó mà nói, chính là như vậy. Mấy ngày nay ta và Đường Tam thảo luận vài vấn đề về phương diện khống chế nguyên tố, đối với ta có sự trợ giúp vô cùng lớn. Học vô trưởng ấu, đạt giả vi sư."
Học vô trưởng ấu, đạt giả vi sư: sự học không phân lớn nhỏ, ai giỏi sẽ làm thầy.
Mộc Ân Tình nhìn Vũ Băng Kỷ một lát, nói: "Bắt đầu đi."
Lần này Vũ Băng Kỷ không giống như lần trước mà khách khí, vừa bắt đầu hai mắt đã bắt đầu sáng lên, có ánh sáng màu lam của băng nguyên tố phát ra. Cùng lúc đó, Băng nguyên tố xung quanh thân thể hắn lập tức bắt đầu trở nên dày đặc hơn.
Hắn giờ tay phải lên, một quả cầu Băng bắt đầu được ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.
Ngoài dự tính của hắn là Đường Tam cũng đã hành động, nhưng không phải là phóng ra Phong Nhận.