Chương 30 : Ta không phải Tiểu Vũ, ta là Mỹ công tử
Bán trà sữa? Trà sữa là cái gì?
Ở thế giới kiếp trước của Đường Tam không hề có thứ này, đến thế giới này cũng chưa từng gặp qua. Xem ra, hẳn là một loại đồ uống.
Mặc dù lúc này không có nhiều yêu quái qua lại, nhưng đừng nói, tiệm trà sữa này lại còn có thể buôn bán. Liên tục có yêu quái vào mua lấy một ly. Cái ly nhìn qua còn không nhỏ.
Đường Tam ngưng tụ thị lực, trong mắt lóe lên tử quang, vận chuyển Tử Cực Ma Đồng nhìn về hướng tiệm trà sữa kia. Khi hắn nhìn thấy rõ, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Trong cửa tiệm kia rõ ràng là hai nữ tử đang buôn bán, là nữ nhân loại.
Một nữ tử hơi lớn tuổi một chút, nhìn qua chừng ba mươi tuổi. Tướng mạo cực đẹp, mái tóc và con mắt đều mang màu đen. Nụ cười luôn thường trực trên môi. Ánh mắt ôn nhu, thật dễ dàng khiến cho người ta có cảm giác gần gũi.
Có thể nói đây là người phụ nữ đẹp nhất mà Đường Tam từng thấy kể từ khi hắn đến thế giới này.
Nữ tử bên cạnh nàng tuổi tác nhỏ hơn một chút, nhìn qua khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo cũng coi như thanh tú, đang bận rộn giúp đỡ.
Chư hầu nhân loại lại có thể tại trung tâm Gia Lý thành buôn bán làm ăn? Hơn nữa, những yêu quái đến mua trà sữa kia nhìn qua dường như cũng không hề kỳ thị các nàng, tất cả đều là mua rồi đi.
Hẳn là sử dụng Yêu tệ giá trị thấp nhất. Có thể thấy giá trà sữa không đắt, có yêu quái thậm chí còn mua vài cốc.
Gọi là cửa tiệm trà sữa Mỹ công tử, vị nữ nhân có chút lớn tuổi này chính là Mỹ công tử sao?
Danh tự nghe rất thú vị, hơn nữa tên gọi cũng rất xứng với người thực.
Đường Tam sờ lên người, trước đó Vương Diên Phong đã cho hắn một chút Yêu tệ làm từ Phong Linh thạch.
Hắn không kìm được kích thích, muốn mua một cốc trà sữa nếm thử. Nhân loại chủ tiệm kia khiến hắn theo bản năng xuất hiện cảm giác gần gũi.
Kể từ khi bước chân vào Gia Lý thành, trong lòng hắn vẫn luôn căng thẳng. Lúc này nhìn thấy cửa tiệm trước mặt, hắn bất giác tự hỏi, trà sữa kia sẽ có mùi vị như thế nào?
Đường Tam nhìn xung quanh một chút. Không có yêu quái nào xuất hiện, tiệm trà sữa Mỹ công tử cũng vừa tiễn mấy tên khách Yêu quái tộc, tạm thời có chút rảnh rỗi.
Đường Tam hít sâu một hơi, lấy ra một viên Yêu tệ làm từ Phong Linh thạch, nhanh chóng bước tới. Đây là lần đầu tiên hắn dùng tiền của thế giới này tiến hành giao dịch.
Tiệm trà sữa Mỹ công tử càng ngày càng gần. Một mùi sữa nhàn nhạt của trà sữa từ bên trong cửa tiệm bay ra, xuyên qua lỗ mũi, khiến hắn không nhịn nổi nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Mắt thấy khoảng cách tới tiệm trà sữa Mỹ công tử chỉ còn lại khoảng cách mười mấy thước.
Tiến lại gần, hắn càng thấy rõ cảnh tượng bên trong cửa tiệm, mỹ phụ cùng tiểu cô nương đều đang bận rộn.
Đúng lúc này, lại có một người nữa bước ra từ phòng trong, đến bên cạnh mỹ phụ, mỉm cười nói với nàng điều gì đó.
Bước chân của Đường Tam chợt dừng lại trong nháy mắt. Cả người hắn hoàn toàn cứng đờ.
Trong nháy mắt này, hắn chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người gần như đã nở ra hết. Hai mắt trợn trừng.
Mọi thứ xung quanh dường như hoàn toàn bị cô lập.
Trong mắt hắn, tại trong lòng hắn, chỉ còn lại hình bóng kia khéo cười xinh đẹp làm sao.
Người từ bên trong đi ra, trông chỉ mới mười hai mười ba tuổi. Dáng người cân đối nhỏ nhắn xinh đẹp, mái tóc màu đen gọn gàng xõa sau đầu. Khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo.
Nàng thừa hưởng hoàn hảo tất cả những ưu điểm của mỹ phụ, còn thêm mấy phần hoạt bát cùng tinh quái.
Khi đôi mắt to đen láy chớp động, hàng lông mi dài chợt khẽ rung lên.
Là nàng sao ?
Là nàng sao ? ?
Là nàng sao ? ? ?
Thời khắc này, tất cả mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa. Trong mắt hắn chỉ tồn tại duy nhất bóng hình này.
Cho dù tướng mạo cùng trước kia có chỗ khác biệt, thậm chí ngay cả khí chất cũng thay đổi. Thế nhưng dấu ấn khắc sâu trong thần thức của hắn vẫn rất rõ ràng nhận ra.
Đường Tam dù thế nào cũng không nghĩ tới, mình có thể gặp lại nàng mọi cách thuận lợi đến thế.
Trong phút chốc, hắn đối với cái nơi tràn ngập ác ý này không còn nửa phần chống đối, sâu trong đáy lòng chỉ còn là cảm kích.
Trái tim hắn đang run rẩy. Thân thể hoàn toàn không có cách nào cử động.
Đúng vậy, là nàng, là nàng a!
Những ký ức của kiếp trước bỗng hiện lên trong đầu. Đây là nhân duyên đến từ kiếp trước, là theo đuổi duy nhất trong lòng hắn.
Hắn đứng trước tiệm trà sữa Mỹ công tử cách mười mét, ba người trong tiệm đương nhiên đều nhìn thấy hắn.
Ánh mắt đờ đẫn của Đường Tam khiến mỹ phụ có chút kinh ngạc. Thiếu nữ bên cạnh nàng tự nhiên cũng nhìn thấy. Nàng nhíu mày.
Mỹ phụ nói một câu gì đó với thiếu nữ, sau đó chỉ vào Đường Tam.
Thiếu nữ gật gật đầu, tiếp đó liền biến mất khỏi tầm mắt của Đường Tam.
Đường Tam thân thể cứng ngắc, vô ý thức tiến lên phía trước từng bước một. Hắn hé miệng, vừa mở miệng đã suýt nữa la lên :
“Đừng đi.”
Cùng lúc bóng hình kia biến mất, Đường Tam cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng.
“Này, cho ngươi uống!”
Đúng lúc này, một giọng nói dễ chịu vang lên bên tai hắn.
Đường Tam chậm rãi quay đầu lại, thân thể cứng ngắc bắt đầu run rẩy.
Cái này quen thuộc mà xa lạ. Hình bóng vẫn khiến hắn nhung nhớ ngày đêm không yên, đang đứng ở trước mặt hắn.
Một chiếc ly đưa tới trước mặt hắn, mang theo mùi sữa nhàn nhạt cùng hương trà.
Thiếu nữ tóc đen nhìn dáng vẻ ngốc trệ của Đường Tam, không khỏi lần nữa nhíu mày.
Nàng nhét trà sữa vào trong tay Đường Tam, tức giận nói : “Đừng nhìn nữa, mau đi đi.”
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, âm thanh của Đường Tam có chút run rẩy : “Tiểu, Tiểu….”
Thiếu nữ sững sờ một chút, rồi quay đầu nhìn về phía tiệm trà sữa. Mỹ phụ vẫy tay với nàng :
“Tiểu Mỹ, quay lại đi.”
“Vâng, mẫu thân.”
Thiếu nữ đáp lại một tiếng, quay người trở đi.
Đường Tam cầm lấy ly trà sữa, vô ý thức đi theo một bước.
Đúng lúc này, thiếu nữ quay người lại, nói với hắn :
“Ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải Tiểu Vũ. Mọi người đều gọi ta là Mỹ công tử!”
Đường Tam cầm ly trà sữa ấm áp, há hốc miệng. Vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng mình nghẹn lại, một chữ cũng nói không nên lời.
Hắn ở thế giới này đã chín năm, trong chín năm, hắn từng chứng kiến những thống khổ của nhân loại, đã mất đi mẫu thân, đối mặt với tình cảnh bị yêu quái giết chết bất kì lúc nào, cũng từ mái ấm của Vương Diên Phong lão sư nhận được ấm áp. Những thứ này vẫn luôn là sự cảm động trong lòng hắn.
Nhưng là, hắn chưa bao giờ kích động như bây giờ.
Ba đời làm người, hắn đã trải qua quá nhiều, quá nhiều.
Hôm nay, hắn gặp lại người mình yêu nhất. Sau chín năm, trải qua vô số tương tư cùng lo lắng, hắn cuối cũng đã được gặp lại nàng.
Giây phút này, tâm tình của hắn không còn cách nào khống chế được nữa. Nước mắt bỗng tuôn rơi.
Giờ này khắc này, hiện lên trong đầu hắn, là hắn kiếp trước một đời cùng nàng trải qua đủ loại, cùng nụ cười xinh đẹp rạng ngời.
Hai thân ảnh với tướng mạo không hề giống nhau, chầm chậm dung hợp trong tâm trí hắn.