Chương 172: Kẻ Địch Đến Bất Ngờ

**Kẻ Địch Đến Bất Ngờ

Dịch: w8haa**

Trong đầu của Đường Tam bắt đầu đá số, chẳng lẽ, nguy hiểm không hề xuất hiện ở đây, tiểu đội của học viện Cứu Thục sẽ không có vấn đề gì, mà vấn đề sẽ xảy ra ở người mà mình quan tâm, Mỹ công tử ở phía bên kia hay sao?

Là Mỹ công tử gặp nguy hiểm? Hoàng Kim Sư Tử Cẩu có âm mưu với nàng? Chỉ có điều này mới có thể giải thích được tại sao hắn lại có cảm giác này mà Độc Bạch thì không. Căn bản Độc Bạch không hề biết Mỹ công tử, cho nên an nguy của Mỹ công tử không hề có bất kì quan hệ nào với bọn họ. Cảm giác của Độc Bạch rất bình thường, mà mình lại có cảm giác, bởi vì mình quá quan tâm đến sự an nguy của Mỹ công tử.

Trình Tử Chanh vẫn đang tập trung trinh sát về tình huống ở phía bên kia, cho nên cũng không có thời gian quay lại truyền tin tức tình báo về các loại Yêu thú mà bên kia gặp phải.

Thực lực của Yêu thú tối đa cũng chỉ là cửu giai, mà Thú Vương cửu giai sẽ không thể nào xuất hiện ở khu vực bên ngoài của Sơn Mạch Gia Lý được. Cho dù là có xuất hiện đi nữa, dùng thực lực bát giai của gã Hoàng Kim Sư Tử Cẩu có huyết mạch Hoàng kim kia, hơn nữa là toàn tiểu đội phối hợp lại với nhau, đối mặt với Thú Vương cửu giai, bọn họ muốn an toàn rút lui cũng không phải vấn đề gì lớn. Đây là lý do bọn họ không cần phải có sư phụ theo sau bảo vệ, bởi vì trình độ của họ đã đủ cao rồi!

Nếu không phải là sự nguy hiểm đến từ Yêu thú, vậy thì sẽ đến từ những người khác, nói chính xác hơn là từ Yêu Quái, khả năng lớn nhất là nguy hiểm sẽ bắt nguồn từ bên trong tiểu đội của bọn họ. Ban ngày vẫn chưa có động tĩnh gì, vậy thì sẽ là buổi tối, và chắc chắn sẽ là tối hôm nay!

Nghĩ đến đây, trong vô thức Đường Tam đã nắm chặt nắm đấm của mình lại. Cho dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ bảo vệ Mỹ công tử chu toàn, nếu thật sự vẫn không thể làm gì, thì cho dù có phải sử dụng một phần thần thức còn sót lại thì hắn cũng chẳng hề tiếc nuối.

Lúc này, Đường Tam lại có thêm một kiến thức mới về Thiên Hồ Biến, tuy vẫn chỉ là cảm nhận về nguy hiểm, đã khiến cho hắn phán đoán được rất nhiều thứ, tuy rằng cảm nhận này chưa chắc đã đúng, nhưng chắc chắn sẽ không hề sai. Cơ mà cũng có một thứ khiến hắn yên tâm phần nào là mặc dù tâm thần bất ổn nhưng cảm giác về nguy hiểm này cũng không quá là dữ dội. Điều này có nghĩa là mức độ nguy hiểm sẽ không quá cao.

Thời gian dần trôi, trời cũng đã tối. Vẫn như cũ, tiểu đội bọn họ đợi đến lúc tiểu đội mỹ nữ và dã thú nghỉ ngơi thì mới bắt đầu nghỉ ngơi theo, hai bên vẫn duy trì khoảng cách từ năm đến sáu cây số.

Sau khi dùng xong bữa tối, Đường Tam lại một lần nữa lấy lý do muốn đến quan sát tình huống của đối phương, yên lặng rời đi, tiếp cận tiểu đội mỹ nữ và dã thú.

Đã có được kinh nghiệm từ ngày hôm qua, ngày hôm nay hắn lại càng cẩn thận hơn, chăm chú quan sát trong bóng tối xem có thể tìm thấy được khí tức của gã Yêu Quái trinh sát của đối phương hay không. Lần này hắn dừng lại ở một nơi xa hơn, đứng đó quan sát.

Buổi tối hôm nay, tiểu đội mỹ nữ và dã thú lựa chọn nơi cắm trại là một chỗ có địa hình tương đối cao, những căn lều vải đã được dựng hoàn tất, lửa trại trong bóng đêm của rừng núi tạo ra sự ấm áp và ánh sáng duy nhất ở đây.

Trên đống lửa lúc này đang nướng những khúc thịt, đây là thịt của Yêu thú, thỉnh thoảng lại có vài giọt mỡ nhỏ xuống, phát ra tiếng xèo xèo. Hoàng Kim Sư Tử Cẩu, Mỹ công tử và những tên đệ tử Yêu Quái tộc khác đều đang ngồi bên cạnh đống lửa, bọn họ đang đợi dùng bữa tối.

Tận mắt nhìn thấy Mỹ công tử, trong lòng của Đường Tam lúc này mới thấy nhẹ nhõm hơn, nàng không sao là tốt rồi. Nhưng mà, sự bất an trong lòng hắn cũng vì tiếp cận tiểu đội mỹ nữ và dã thú mà trở nên mãnh liệt hơn. Điều này đã khiến hắn chắc chắn, rằng tiểu đội của Mỹ công tử sẽ gặp phải nguy hiểm.

Sự nguy hiểm này cuối cùng sẽ bắt nguồn từ bên trong hay bên ngoài đây? Dùng những gì Đường Tam thấy để phán đoán, cùng với thực lực của tiểu đội này thì xem ra khả năng sự nguy hiểm sẽ bắt nguồn từ bên trong nội bộ sẽ cao hơn bên ngoài nhiều.

Đường Tam vừa âm thầm quan sát, vừa điều chỉnh trạng thái của bản thân. Hắn yên lặng lấy ra mặt nạ Ô Kim từ trong người rồi mang lên mặt, sau đó kiểm tra lại một lượt những ám khí của mình. Hắn thu lại toàn bộ khí tức, điều chỉnh tinh khí thần của mình đến trạng thái tốt nhất.

Mùi thơm của thịt Yêu thú dần dần lan tỏa, đến Đường Tam đang ở nơi xa cũng có thể ngửi thấy được. Tiểu đội của bọn họ cũng không dám ngang nhiên nướng thịt như vậy, bởi vì sẽ quá dễ dàng khiến bản thân bị bại lộ. Một là sợ thân phận học viện Cứu Thục của bọn họ sẽ bị Yêu Quái tộc phát hiện, hai là bọn họ không đủ tự tin rằng mình sẽ có thể đánh bại tất cả Yêu thú. Nếu bọn họ dám nướng thịt như vậy, chỉ sợ sư phụ Trấn Trưởng sẽ chạy ra đá đít bọn họ mất.

Đường Tam cũng không biết Trương Hạo Hiên hiện tại đang ở nơi nào, nhưng Trương Hạo Hiên chắc chắn vẫn đang âm thầm bảo vệ bọn họ, thậm chí ngay lúc này còn có thể đang đứng đâu đó gần chỗ Đường Tam. Đây cũng là lý do mà Đường Tam có thể tự tin, bởi vì hắn biết rằng sau lưng mình còn có một cường giả cửu giai, lỡ đâu đến lúc gặp phải nguy hiểm không thể nào phản kháng, cũng còn có sư phụ Trấn Trưởng của mình chống lưng. Nếu không phải bất đắc dĩ, Đường Tam sẽ không dễ dàng để bại lộ một phần thần thức còn sót lại của mình.

Thịt Yêu thú đã được nướng chín rồi, một đệ tử Yêu Quái tộc của tiểu đội mỹ nữ và dã thú lấy ra một ít gia vị rắc lên trên thịt, sau đó dùng dao cắt thịt ăn.

Phương pháp ăn đồ nướng của những gã này làm Đường Tam chướng mắt thật sự, nướng kiểu gì mà có những chỗ chỗ cháy luôn rồi, nếu không phải là do thịt Yêu thú khá dày và nhiều mỡ, thì chắc giờ đã cứng ngắc hết rồi.

Nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy mà giờ thành thế này, quả thật là phung phí của trời!

Dưới cái nhìn của Đường Tam, thế giới này không hề có khái niệm về mỹ thực. Nếu mà để hắn làm, dĩ nhiên sẽ là mỹ thực rồi, chẳng qua là chưa có cơ hội phát huy mà thôi, vả lại hắn cũng không muốn dành thời gian cho việc này.

Dịch giả: Đúng là “Vài người thường ăn hải sản rồi lại chê bai mùi cá ao”. Ông ăn với cha nội Dung Niệm Băng cho lắm vào rồi giờ chê :v

Mỹ công tử chỉ ăn một miếng thịt nhỏ, cũng không hề ăn nhiều, ngồi uống nước mà nàng mang theo. Là trà sữa à? Rất có thể. Nhưng mà nhìn điệu bộ của nàng, có vẻ như không hề có ý tứ muốn chia cho những kẻ khác.

Những gã đệ tử Yêu Quái tộc ăn uống như những con hổ đói, một con Yêu thú không hề nhỏ rất nhanh đã bị những gã lực lưỡng này ăn sạch sẽ.

Mọi chuyện vẫn như bình thường, chưa hề xảy ra chuyện gì. Nhưng mà sự bất an thì cứ mãi quanh quẩn trong lòng Đường Tam, cuối cùng thì sẽ xảy ra chuyện gì?

"Hương vị của thịt Yêu thú, ở rất xa cũng có thể ngửi thấy được. Cái gọi là rèn luyện của các ngươi, có vẻ như vô cùng thoải mái nhỉ?" một âm thanh lạnh như băng đột ngột vang lên. Âm thanh này phảng phất như là từ bốn phương tám hương bay đến, vang vọng trong núi rừng, làm cho người ta có cảm giác không lạnh mà run.

Ngược lại với sự tính toán của Đường Tam, nguy hiểm không đến từ bên trong, mà là từ phía bên ngoài. Âm thanh này là của người nào?

Dùng Tinh Thần Lực của Đường Tam kết hợp với năng lực quan sát của Linh Tê Thiên Nhãn, vậy mà trước khi âm thanh này xuất hiện, hắn không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì. Trong nháy mắt tiếp theo, hắn liền chứng kiến từng thân ảnh từ trên trời đáp xuống, khi bọn họ lại gần đống lửa của tiểu đội mỹ nữ và dã thú, ánh sáng chiếu rọi lên người chúng hiện lên năm màu rực rỡ, vô cùng kỳ quái.

Đây rõ ràng là lông đuôi của Khổng Tước, chúng được gọi là Khổng Tước Linh. Cái đuôi xòe ra, dưới ánh sáng của ngọn lửa, hiện lên những màu sắc vô cùng đẹp đẽ.

Khổng Tước Xòe Đuôi! Đây là Khổng Tước Yêu tộc.

Có năm người từ trên trời hạ xuống, trong đó bốn người phía sau đều đang xòe đuôi, lộ ra những cây Khổng Tước Linh, nhưng mà người ở trung tâm thì không, nhìn qua có thể thấy bộ dáng này giống như là một nhân loại.

Thân hình của hắn rất cao và cân đối, tướng mạo vô cùng anh tuấn, nhìn qua thì có vẻ khoảng hai mươi tuổi, chỉ có điều sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, bờ môi cũng khá mỏng.

Sau khi nghe được âm thanh và chứng kiến những người này xuất hiện, Hoàng Kim Sư Tử Cẩu và đám đệ tử còn lại đã đứng lên, chỉ có Mỹ công tử vẫn còn đang ngồi, hàng lông mày đang nhíu chặt lại.

Gã thanh niên hai mươi tuổi kia mỉm cười, nói:" Muội muội tốt của ta, nghe nói ngươi ra ngoài rèn luyện, ca ca chạy đến xem thử. Có phải đang rất cảm động hay không?'

Mỹ công tử lạnh nhạt nói: "Ta không có ca ca.”

Gã thanh niên bắt đầu cười nhạo nàng, cao giọng nói: "Dĩ nhiên là ngươi không có rồi. Thứ con lai như ngươi làm gì có tư cách nhận mình là huyết mạch của Khổng Tước Đại Yêu Hoàng. Đi cùng ta mau, đừng để cho ta phải động thủ."

"Ý ngươi là gì?" Hoàng Kim Sư Tử Cẩu bắt đầu hành động, hắn tiến lên phía trước, chắn trước người Mỹ công tử.

"Tiểu sư tử, chớ có nhiều chuyện. Đây là chuyện nội bộ của gia tộc chúng ta, không liên quan đến ngươi. Muốn làm anh hùng, ngươi còn chưa đủ tư cách." Những kẻ khác phải kiêng kỵ gia tộc hoàng Kim, nhưng mà truyền thừa của Yêu Hoàng, Khổng Tước Yêu tộc lại không sợ.

Tống Quân Hậu lạnh lùng nói: "Ngươi biết mình đang làm gì hay không? Tuy rằng ngươi là con trai của Thành chủ, nhưng Học Viện Gia Lý được Tổ Đình che chở, ngươi dám động thử với chúng ta? Nếu như ta bẩm báo chuyện này lên Tổ Đình, ngươi sẽ không gánh nổi trách nhiệm."

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!