**Khổng Tước Yêu Tộc
Dịch: w8haa**
Gã thanh niên tên là Uông Ngôn mỉm cười, nói: "Ta mà phải sợ à! Ngươi có biết hành động này của ngươi ngu ngốc đến cỡ nào không, nếu ngươi không nhiều chuyện, ta còn có thể tha cho các ngươi. Ngươi như vậy là đang uy hiếp ta à? Vậy thì phải giết người diệt khẩu rồi. Có người của gia tộc huyết mạch hoàng Kim chôn cùng 'Muội muội' này của ta, cũng là một sự lựa chọn không tồi nha.
Tống Quân Hậu biến sắc, tức giận nói: "Uông Ngôn, ngươi chỉ là một phế vật trong gia tộc. Ngươi có thể chiến thắng chúng ta ư?"
Uông Ngôn nhún vai, nói: "Nếu chỉ mỗi mình ta thì quả thật sẽ không được. Dù sao, ngươi là bát giai, ta cũng là bát giai. Đành chịu thôi, ai bảo ta là phế vật của gia tộc? Phế đến nỗi tuy là con cả, nhưng ta sắp bị phụ thân tước đoạt đi quyền thừa kế gia tộc rồi. Cho nên, ta buộc phải tiến hành thanh lý môn hộ mà thôi. Đừng nghĩ rằng ta không biết, lý do ngươi tiếp cận muội muội này của ta, không phải là vì ngươi nghe nói rằng phụ thân ta có ý muốn lập nàng làm người thừa kế hay sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi, cha ta làm như vậy, chủ yếu là muốn kích thích lòng hiếu thắng của ta và mấy đệ đệ mà thôi.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, nhìn về phía Mỹ công tử đang ở sau lưng Tống Quân Hậu: "Nhưng mà muội muội này của ta, đúng là cố gắng hơn chúng ta rất nhiều, còn chưa đến mười bốn tuổi, đã là lục giai rồi, quả thật là đáng ghét mà. Nếu như nàng trở thành người thừa kế, sẽ được pháp tắc Thần cấp ưu tiên và chiếu cố, điều này sẽ là một mối đe dọa. Mà Khổng Tước Yêu tộc chúng ta, là hậu duệ của Khổng Tước Đại Yêu Hoàng, làm sao có thể để cho một đứa con lai nhận được sự chiếu cố này? Chỉ có thể dùng máu của nàng, mới có thể rửa sạch nỗi nhục này. Sai lầm năm đó của phụ thân, là con trưởng, ta đến đây để sửa sai."
Sắc mặt Tống Quân Hậu càng ngày càng trở nên khó coi. Dĩ nhiên, hắn có thể cảm nhận được, bốn gã tộc nhân của Khổng Tước Yêu tộc đứng xung quanh có thực lực vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ đều có tu vi bát giai. Mà phía bên này của bọn họ, chỉ có mỗi mình hắn là bát giai mà thôi. Huống chi, Khổng Tước Yêu tộc là hậu duệ được truyền thừa từ huyết mạch của Khổng Tước Đại Yêu Hoàng, tuy rằng hiện tại Đại Yêu Hoàng đã không còn tồn tại, nhưng loại huyết mạch được truyền thừa xuống này vẫn còn cực kì cường đại. Nói về cùng cấp bậc, mình chưa chắc đã là đối thủ của Uông Ngôn.
"Mấy người các ngươi, nếu như tất cả đều không nghe và không thấy gì, thì cũng không phải là không thể tha cho các ngươi một mạng, chỉ cần nói cho mọi người biết là nàng đã ở trong miệng Yêu thú là được. Ngươi cũng biết, trong gia tộc ta, ta là trưởng tử, mấy đệ đệ phế vật kia còn chưa bằng ta được. Đợi sau này ta kế thừa vương vị, được truyền thừa ý chí của Yêu Hoàng, đến lúc đó cũng có thể che chở các ngươi."
Nếu như không cần thiết, Uông Ngôn cũng không thật sự muốn giết Tống Quân Hậu, dù sao thì Tống Quân Hậu cũng là dòng chính thuộc gia tộc có huyết mạch hoàng Kim. Nếu như việc giết hắn bị bại lộ, Uông Ngôn cũng sẽ gặp rắc rối lớn. Cho nên ban đầu Uông Ngôn nói những lời này chủ yếu là để đe dọa Tống Quân Hậu.
Tống Quân Hậu thật sự do dự, quả thật là hắn muốn nịnh nọt Mỹ công tử, ngoại trừ nhan sắc của Mỹ công tử, nguyên nhân lớn nhất vẫn là sự cần thiết của nàng đối với gia tộc của mình. Bên trong gia tộc Hoàng Kim, sự đấu đá cũng rất nghiêm trọng. Trong tương lai, nếu hắn muốn kế thừa Vương vị, chẳng những phải trở nên cường đại, mà việc đối ngoại cũng cực kì quan trọng. Bởi vì hắn nghe nói Khổng Tước Yêu Vương có thể sẽ lựa chọn Mỹ công tử làm một trong những người thừa kế, cho nên hắn mới có suy nghĩ này. Nếu không thì dù sao Mỹ công tử cũng có huyết mạch nhân loại, với sự kiêu ngạo của gia tộc hoàng Kim, sẽ không bao giờ có chuyện hắn lại đi nài nỉ nàng.
Giờ đây, hắn phải đối mặt với sự nguy hiểm đến tính mạng, về phương diện tốc độ thì Khổng Tước Yêu tộc lại mạnh mẽ vô cùng. Còn có nhiều cường giả trước mặt như thế này, đến chuyện chạy trốn cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, tình cảnh hiện tại đã là tiến thoái lưỡng nan rồi.
Có lẽ hắn sẽ phải chết trong tay Uông Ngôn, mà nơi đây lại là rừng sâu núi thẳm, Uông Ngôn chỉ cần giết toàn bộ những người ở đây, thế thì gia tộc của bọn họ chưa chắc sẽ tìm được manh mối gì, và hắn cũng không phải là người thừa kế duy nhất của gia tộc, cho nên chuyện này sẽ nhanh chóng được bỏ qua. Hơn nữa kiểu thanh trừ đối thủ này đối với hắn cũng là chuyện bình thường, một khi quyền thừa kế của mình bị đe dọa, bất kì chủng tộc Yêu Quái nào cũng sẽ xuất hiện những chuyện như thế này. Đây chính là luật mạnh được yếu thua của Yêu Quái tộc.
Chẳng qua là nếu cứ rời đi như vậy, Uông Ngôn sẽ bỏ qua cho mình thật ư?
Nhìn thấy sự do dự của Tống Quân Hậu, nụ cười trên mặt Uông Ngôn ngày càng trở nên tươi hơn.
"Một đứa con lai sẽ có cơ hội kế thừa vương vị hay là ta, một đứa con trưởng? Có lẽ ngươi cũng biết rõ nhỉ. Trong lịch sử của Yêu Quái tộc chúng ta, chưa từng xuất hiện việc một đứa con lai kế thừa vương vị, và điều này cũng sẽ không phá lệ bởi vì nàng, Tổ Đình sẽ không bao giờ đồng ý. Nàng chỉ là một công cụ được dùng để khích lệ những người khác mà thôi. Nghĩ xong xuôi thì né sang một bên, ta sẽ giữ lời. Chúng ta sẽ không giết nàng trước mặt các ngươi, chỉ đem nàng đi mà thôi. Chỉ cần ngươi làm như không nhìn thấy gì là được rồi."
Tống Quân Hậu hít một hơi thật sâu, đột nhiên hét lớn một tiếng, nói: "Không được! Muốn mang nàng đi, trừ khi bước qua xác ta."
Vừa dứt lời, hào quang màu vàng kim óng ánh tỏa sáng trên người của Tống Quân Hậu, hắn bước ra một bước lớn, nhanh chóng bay vọt về hướng Uông Ngôn.
Uông Ngôn sững sờ kinh ngạc, vừa rồi tiểu tử này còn đang do dự, sao bây giờ lại ra tay? Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trên môi hắn đã nở một nụ cười. Căn bản không cần hắn động thủ, một gã tộc nhân đứng sau lưng hắn đã lách mình xông ra, đám Khổng Tước Linh sau lưng hắn tỏa ra hào quang, hào quang nhiều màu này nhanh chóng hấp thu thiên địa linh khí ở trong không khí. Tay phải của hắn đánh ra, trong lòng bàn tay có hào quang năm màu lấp lánh, đón lấy đòn tấn công của Tống Quân Hậu.
Một tiếng "Oanh" thật lớn vang lên. Tống Quân Hậu đã bị đánh bay ra ngoài.
Bởi vì Tống Quân Hậu động thủ, những đệ tử khác trong tiểu đội cũng đồng loạt ra tay, tấn công vào những gã hộ vệ phía xung quanh. Thế nhưng thực lực của bốn gã hộ vệ rất mạnh, chỉ trong chốc lát đã đem bọn họ đập xuống đất, sau đó sút bọn họ xuống sườn núi.
Chỉ sau vài hơi thở, trên sườn núi lúc này chỉ còn lại Uông Ngôn, bốn gã Khổng Tước Yêu tộc và một người từ đầu đến cuối không hề lên tiếng hay động thủ, chính là Mỹ công tử.
Thời điểm những kẻ này xuất hiện, Đường Tam cũng đã yên lặng đến gần, những gì hai bên nói hắn đều nghe rõ ràng rành mạch, cũng tận mắt thấy đám Tống Quân Hậu bị đánh rớt xuống sườn núi. Gã Hoàng Kim Sư Tử Cẩu nghĩa khí như vậy? Dĩ nhiên là không. Sau đó Đường Tam chứng kiến, Hoàng Kim Sư Tử Cẩu bị đánh rớt xuống sườn núi đã bò dậy chạy trốn. Đúng vậy, Hoàng Kim Sư Tử Cẩu và những gã đồng đội còn lại sau khi bị sút xuống sườn núi, ngay lập tức đứng dậy chạy trốn rồi. Một vết thương trên người cũng chẳng có.
Trong chuyện này chắc chắn có sự mờ ám.
Hoặc là bọn chúng đã sớm thông đồng với nhau, hoặc là trong lúc nãy đã đạt thành hiệp nghị. Nhìn bọn chúng chạy trốn nhanh như vậy, có lẽ tỉ lệ cao là vế sau.
"Muội muội tốt của ta, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện được rồi." Khóe miệng của Uông Ngôn vểnh lên, bốn gã hộ vệ chậm rãi đi về phía trước, tạo thành một vòng vây.
Sắc mặt của Mỹ công tử vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt vô cùng thờ ơ, lạnh nhạt.
"Ta không có gì để nói với ngươi, cũng không phải muội muội của ngươi.”
Cặp mắt của Uông Ngôn lập loè ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Dĩ nhiên là ta hi vọng ngươi không phải là muội muội của ta, dùng nhan sắc của ngươi, nếu như ta và ngươi không có quan hệ máu mủ, sau này lớn lên làm thiếp cho ta cũng được lắm chứ. Đáng tiếc, ngươi đầu thai sai chỗ rồi, càng không nên để cho phụ thân dành tình yêu thương cho ngươi quá nhiều như thế. Đi cùng chúng ta đi, ta sẽ không giết ngươi, nếu làm thế thì dưới sự dẫn dắt của huyết mạch, phụ thân sẽ cảm nhận được. Ta chỉ nhốt ngươi lại mà thôi, đợi đến lúc ta leo lên được Vương vị, tự nhiên sẽ thả ngươi ra."
Nghe hắn nói, Mỹ công tử nở một nụ cười lạnh, đáp: "Với tính cách chần chừ này của ngươi, còn muốn kế thừa vương vị? Nếu thật sự để cho ngươi kế thừa, đến lúc đó Khổng Tước Yêu tộc mới đúng là tàn lụi." Uông Ngôn giận tím mặt, từ nhỏ đến lớn, thứ mà hắn ghét cay ghét đắng nhất đó chính là bị gọi là phế vật. Tuy rằng thiên phú của hắn quả thật bình thường, hơn nữa lại không chịu cố gắng, nhưng mà Yêu Quái càng như vậy, lại càng muốn chứng minh bản thân mình. Hắn chưa làm được việc gì đáng để kiêu ngạo, nhưng tâm của hắn thì lại rất kiêu ngạo.
"Bắt nó!" Uông Ngôn gầm lên một tiếng.
Bốn gã hộ vệ bát giai lập tức muốn động thủ. Đúng lúc này, đột nhiên bọn chúng cảm nhận được thứ gì đó, lập tức tản ra hướng xung quanh.
Rất nhiều luồng ánh sáng vô cùng lạnh lẽo từ không trung bay xuống, không có bất kì âm thanh nào được phát ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!