Chương 171: Mỹ Công Tử Và Tiểu Đội Dã Thú

Mỹ Công Tử Và Tiểu Đội Dã Thú

Dịch: w8haa

Với kiến thức của Đường Tam về thế giới này, trừ phi là loại Yêu Thần biến chuyên môn sử dụng Tinh Thần lực, còn không thì phải đến cửu giai thì đám Yêu Quái tộc mới có thể sở hữu Tinh Thần Lực trạng thái lỏng. Mà hiện tại, Tinh Thần Lực của hắn đã toàn bộ là thể lỏng rồi, còn được một phần thần thức của hắn tẩm bổ nữa. Tinh Thần Lực tẩm bổ thần thức và ngược lại, thần thức cũng giúp Tinh Thần Lực gia tăng về chất, khiến cho Tinh Thần Lực ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cho nên, Đường Tam mới có thể tự tin về mặt ẩn thân của mình, sẽ không hề có bất cứ vấn đề gì. Đây là một sự tự tin đến từ cảnh giới.

Về mặt tu vi, muốn đột phá đến cửu giai, Đường Tam còn phải đi một đoạn đường rất dài, nhưng mà Tinh Thần Lực thì lại không cần. Với một phần thần thức trong cơ thể mình, Tinh Thần Lực của hắn sẽ càng ngày càng mạnh. Hiện tại việc mà hắn cần làm đó chính là không ngừng gia tăng số lượng Tinh Thần Lực ở thể lỏng kia, để lấp đầy Tinh Thần Chi Hải của chính mình. Một khi Tinh Thần Chi Hải của hắn được lấp đầy, hắn sẽ có thể tiếp tục tiến hành bước tu luyện tiếp theo, chuẩn bị cải tạo thần thức của mình, để chuẩn bị cho tương lai.

Tiểu đội của Học Viện Gia Lý đang ngồi đốt lửa trại. Cho nên mặc dù ở khá xa, nhưng Đường Tam vẫn có thể nhìn thấy bọn họ.

Ở trong rừng núi đốt lửa trại vừa có lợi cũng vừa có hại, lợi là có thể xua đuổi những loại côn trùng, nhưng hại là sẽ làm bại lộ bản thân, có khả năng sẽ bị những loại Yêu thú mạnh mẽ tìm đến. Không phải Yêu thú nào cũng sợ lửa. Đối phương có can đảm nhóm lửa, chứng tỏ họ rất tự tin vào thực lực của mình.

Ánh mắt của Đường Tam bắt đầu đảo qua một lượt những người ở đó, khi hắn nhìn thấy một hình bóng thì ngay lập tức ngây người.

Hôm nay, Mỹ công tử vẫn như cũ mang bộ đồng phục của Học Viện Gia Lý, mái tóc dài được buộc lên kiểu đuôi ngựa, lộ ra cái cổ thon dài, nàng đang ngồi bên cạnh đống lửa, trên tay đang cầm một cái ly uống nước. Hoàng Kim Sư Tử Cẩu ngồi cách nàng gần một mét, bên cạnh đống lửa ngoài hai bọn họ còn có bốn người khác nữa. Tiểu đội của Học Viện Gia Lý tổng cộng có bảy người, cho nên người còn lại chắc chắn là đang làm nhiệm vụ canh gác, mà đến lúc này Đường Tam vẫn chưa hề phát hiện ra người này, cho nên hắn lại càng phải cẩn thận hơn nữa.

Thằng chó sư tử này, vậy mà ngồi gần Mỹ công tử như vậy, thật là tức chết mà!

Đường Tam có thể cảm giác được trong lòng mình xuất hiện sự ghen tị vô cùng rõ ràng, hắn cũng muốn được ngồi cạnh Mỹ công tử bên đống lửa, cùng nhau ăn cơm!

Vì thế nên hắn bèn đặt cho tiểu đội của Học Viện Gia Lý này một cái tên là “Mỹ nữ và dã thú”!

Tống Quân Hậu là tên bị Đường Tam đặt cho biệt danh "Hoàng Kim Sư Tử Cẩu", lấy từ trong người ra một tấm bản đồ, chỉ vào nó nói: "Hiện tại, chúng ta đang ở khu vực này, tiếp tục di chuyển với tốc độ như thế này thì khoảng hai ngày nữa sẽ đến được lãnh địa của Sáp Sí Hổ.”

"Uhm." Mỹ công tử nhẹ nhàng gật đầu, biểu cảm vô cùng bình thản, dường như chẳng hề quan tâm đến những thứ này. Tống Quân Hậu mỉm cười nói: "Mục tiêu lần này của chúng ta ít nhất là săn bắt được hai con Sáp Sí Hổ, sau đó thử một chút xem có thể săn bắt những con từ thất giai trở lên hay không. Cả người Sáp Sí Hổ đều là bảo vật, năng lực của chúng cũng dễ bị nắm bắt."

Mỹ công tử không nói gì, yên lặng ngồi uống nước, dường như đang suy nghĩ điều gì. Nhìn thái độ của nàng có chút lạnh nhạt, Tống Quân Hậu cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi cười cười.

Bên kia đống lửa, gã thanh niên Hùng Yêu với dáng người cường tráng nói: "Đội trưởng, cả ngày hôm nay, trên đường không hề gặp được con Yêu thú nào, ta đã bắt đầu ngứa tay rồi. Ngày mai ngươi cần phải thu lại khí tức huyết mạch của ngươi, huyết mạch hoàng kim của Thú trung chi vương tỏa ra, đến Yêu thú cũng không dám lại gần chúng ta.

Lời vừa dứt, ngoại trừ Mỹ công tử, những người khác đều mỉm cười.

Những lời nói của gã thanh niên Hùng Yêu đều không hề nói quá, Yêu Quái tộc có huyết mạch Hoàng Kim đều là sự uy hiếp cực kì lớn đối với Yêu thú, có khí tức của Tống Quân Hậu tỏa ra, Yêu thú bình thường không hề dám đến gần bọn họ.

Tống Quân Hậu nói: "Chủ yếu là vì tiết kiệm thời gian. Bên ngoài Sơn mạch cho dù là có Yêu thú thì cấp bậc của chúng đều tương đối thấp, không đáng để chúng ta ra tay, cho nên không cần phải lãng phí thời gian với chúng nó làm chi. Nếu các ngươi có hứng thú, ngày mai ta sẽ thu lại khí tức huyết mạch, để cho mọi người luyện tay một chút cũng tốt. Tất cả thu hoạch đều cho các ngươi cả.”

"Ha ha, đội trưởng là nhất.”

Mặc dù đang ở giữa rừng núi, nhưng mà bọn chúng không hề nhỏ giọng lại mà cứ oang oang, còn thính lực của Đường Tam thì lại rất tốt, cho nên đều đã nghe rõ mọi thứ. Hắn nhếch mép, những kẻ khác rõ ràng là đang nịnh bợ tên Hoàng Kim Sư Tử Cẩu, nhưng mà hắn vẫn rất vui vì thái độ của Mỹ công tử, hiển nhiên Mỹ công tử cũng không hề có cảm giác thân thiết gì với những gã này. Chuyện này khiến cho hắn an tâm hơn nhiều, hắn sợ nhất chính là việc Mỹ công tử thân thiết với những nam sinh khác, như vậy thì quả thật là phiền toái mà.

Sau khi dùng bữa tối, tiểu đội mỹ nữ và dã thứ bắt đầu sửa soạn nghỉ ngơi. Trang bị của tiểu đội này so với nhóm của Đường Tam thì tốt hơn rất nhiều. Mỗi người đều một lều cho riêng mình, những chiếc lều này dùng một loại vải đặc biệt có thể giúp giữ ấm, hơn nữa nhìn qua có vẻ vô cùng chắc chắn. Phía trên của lều vải có một cái khóa, chỉ có thể mở ra từ bên trong, nếu như bên ngoài có biến, lập tức có thể lao ra từ bên trong.

Bọn họ cũng thay phiên nhau gác đêm, mỗi một lần chỉ có một người chịu trách nhiệm gác. Khi bọn họ bắt đầu thay ca để nghỉ ngơi, Đường Tam mới nhìn thấy thành viên cuối cùng của tiểu đội Học Viện Gia Lý này.

Từ nãy đến giờ, gã đệ tử Yêu Quái tộc này vẫn luôn ẩn mình trong bóng đêm. Hắn có năng lực phi hành, thời điểm hắn thi triển năng lực thiên phú của mình, sau lưng sẽ mọc ra một đôi cánh màu đen. Khi hắn khép cánh lại, đôi cánh đen này có thể khiến hắn hòa vào trong màn đêm, nhất là khi hắn đứng ở những nơi tăm tối. Việc che giấu khí tức cũng vô cùng tốt, gã này hẳn là kẻ chịu trách nhiệm trinh sát trong tiểu đội này rồi.

Mỹ công tử cũng có lều của riêng mình, lều của nàng có màu trắng, nổi bật giữa những cái lều khác. Dưới sự bố trí của Tống Quân Hậu, lều vải của hắn và những gã Yêu Quái khác xếp xung quanh thành một vòng tròn, bao quanh lều vải của Mỹ công tử. Vì Mỹ công tử là nữ nhân duy nhất trong đội, cho nên cũng không cần phải gác đêm.

Chờ đến lúc bọn họ đều đã nghỉ ngơi, Đường Tam mới yên lặng rời đi. Dọc theo con đường cũ trở về nơi tiểu đội của mình đóng quân. Ngày hôm sau, bọn họ lại tiếp tục lên đường. Vẫn là Trình Tử Chanh chịu trách nhiệm trinh sát từ xa, Đường Tam cũng đã báo cho nàng biết rằng đối phương cũng có thành viên trinh sát loại phi hành, để nàng cẩn thận hơn. Ngày hôm nay, tốc độ tiến lên của cả hai đội đều chậm hơn một chút, bởi vì trên đường đã bắt đầu xuất hiện Yêu thú. Bọn họ gặp phải Yêu thú đều thuộc khoảng tứ giai đến ngũ giai, những loại Yêu thú yếu hơn thì cũng không dám đối mặt với bọn họ nữa.

Dựa theo những gì Trình Tử Chanh trinh sát được, tiểu đội mỹ nữ và dã thú đụng phải Yêu thú nhiều hơn bọn họ một chút, còn gặp phải một đàn Yêu thú, hơn hai mươi con Yêu thú phí phí (khỉ đầu chó). Đám Kim Cương Phí Phí này có thực lực không hề yếu, con thủ lĩnh mạnh nhất có thực lực lục giai. Nhưng đối với tiểu đội mỹ nữ và dã thú mà nói thì nhiêu đây vẫn chưa được, đội trưởng Tống Quân Hậu dùng một chút sức, nhẹ nhàng giết chết con thủ lĩnh, hơn nữa còn đánh chết hơn phân nữa đám Kim Cương Phí Phí, thu hoạch không hề nhỏ.

Mà dưới tác dụng của Thiên Hồ Chi Nhãn, nhóm Đường Tam cũng chỉ gặp ba con Yêu thú. Bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, gần như không phát ra bất kì tiếng động nào đã giải quyết xong đối thủ.

Hai bên gặp hai cảnh tượng khác nhau, Trình Tử Chanh đều nhìn thấy tất cả, khoảng cách chỉ là năm cây số, nhưng hoàn cảnh hai bên tựa như ngày và đêm, hiện tại nàng đã bắt đầu tin rằng Thiên Hồ Chi Nhãn của Độc Bạch quả thật có hiệu quả, giúp mọi người gia tăng vận may.

Đến buổi chiều, Đường Tam đột nhiên nắm chặt vai Độc Bạch, nhỏ giọng hỏi hắn: "Độc Bạch sư huynh, ngươi có cảm giác gì không?'

"Cảm giác gì?" Độc Bạch ngẩn người, đáp: "Ngươi muốn nói về cái gì?”

Đường Tam nói: "Chính là loại cảm giác nguy hiểm.”

"Không có!" Độc Bạch vô cùng kinh ngạc, nói tiếp: "Nguy hiểm ở đâu ra? Ta không có bất kì cảm giác nào.”

“À, vậy thì tốt." Đường Tam gật gật đầu.

Sau khi ăn cơm trưa, không biết vì sao, Đường Tam bắt đầu có cảm giác tâm thần bất ổn, nhưng mà cũng không phát hiện ra điều gì. Hắn cũng có Thiên Hồ Chi Nhãn tứ giai, cảm giác này một khi xuất hiện thì có nghĩa là chắc chắn sẽ có nguy hiểm phát sinh. Nhưng mà Độc Bạch lại không có bất kì cảm giác nào, chuyện này là như thế nào?

Mình và Độc Bạch đều có Thiên Hồ Chi Nhãn tứ giai, không thể có chuyện mình có cảm giác nguy hiểm mà Độc Bạch lại không hề cảm thấy bất cứ thứ gì!

Nếu nói về sức mạnh của Thiên Hồ Chi Nhãn, hắn phải là người không mạnh bằng Độc Bạch mới đúng. Cho dù Tinh Thần Lực của hắn mạnh mẽ hơn Độc Bạch nhiều, nhưng dự cảm về nguy hiểm sẽ không thể nào chênh lệch đến như thế được.

Hơn nữa, loại cảm giác tâm thần bất ổn này còn theo hắn suốt buổi chiều, còn bắt đầu có xu hướng mãnh liệt hơn.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!