Chương 127: Phát Tài, Phát Tài

**Phát Tài, Phát Tài

Dịch: w8haa**

"Vũ Khí bổn mạng? Đó là cái gì?" Đường Tam tò mò hỏi.

Trương Hạo Hiên nói: "Chính là hòa làm một thể cùng với huyết mạch của bản thân, trở thành một phần của cơ thể, để cho cơ thể mình từng giây từng phút đều có thể bồi dưỡng cho thứ vũ khí này. Thiên tài có tu vi từ thất giai trở lên có thể thử nghiệm, nhưng nhất định phải có huyết mạch chi lực mạnh mẽ. Nói như vậy để cho các ngươi hiểu được rằng nhân loại phụ thuộc chúng ta rất khó có thể làm được điều này. Ta cũng là khá may mắn mới có được."

Đường Tam hiểu rồi, thì ra là thế. Thanh Liệt Diễm đao này nguyên bản đến từ Liệt Diễm Hổ, mà Yêu Thần biến của Trương Hạo Hiên lại chính là Liệt Hổ biến. Cả hai vốn đồng nguyên, cho nên mới có thể dung hợp làm một. Thời điểm vận dụng vũ khí bổn mạng, Trương Hạo Hiên chắc hẳn có thể tạm thời đạt đến tu vi cửu giai đỉnh phong, chẳng qua là cần phải Súc thế, khiến cho tu vi của bản thân và Liệt Diễm Đao cùng nhau tăng lên, bộc phát ra đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ.

Nếu chỉ nhìn về mặt thực lực, Trương Hạo Hiên dĩ nhiên sẽ không bằng Sáp Sí Hổ Vương, nhưng có thêm vũ khí bổn mạng, thì có khả năng trọng thương được Sáp Sí Hổ Vương.

"Trấn Trưởng, ta về rồi đây!" Một giọng nói dễ nghe vang lên. Trình Tử Chanh đã trở về, nàng còn mang về mấy tấm ván gỗ.

Trương Hạo Hiên hướng về phía Đường Tam hỏi: "Ngươi khôi phục như thế nào rồi? Có thể di chuyển được chưa?"

"Chắc là có thể." Đường Tam gật gật đầu.

Trương Hạo Hiên nói: " Vậy ngươi và Chanh tử mang theo Vũ Băng kỷ, ta sẽ mang hai người còn đang hôn mê. Chúng ta cố gắng hết sức rời khỏi nơi đây, nhanh chóng trở về học viện.

Lần này nếu quả thật như lời Đường Tam nói, Thì Quang Biến và Thiên Hồ Biến có thể tiến hóa, như vậy cho dù mạo hiểm thì cũng đáng giá. Hiện tại việc quan trọng nhất đưa những tiểu tử này trở về thành công. Ngày hôm qua đã gặp phải Sáp Sí Hổ Vương cửu giai, có trời mới biết còn có thể gặp phải thứ gì, cố gắng về sớm là tốt nhất.

"Vâng."

Lập tức, Đường Tam và Trình Tử Chanh đem tấm ván gỗ điều chỉnh lại, dùng dây leo trói Vũ Băng Kỷ lại cùng với tấm ván, cố gắng để cho Vũ Băng Kỷ trong khi di chuyển không phải cử động nhiều. Hai người mang theo cái cáng cứu thương đơn sơ này, Trương Hạo Hiên thì mang theo Cố Lý và Độc Bạch. Nhóm sáu người tiếp tục khởi hành, trở về học viện.

"Ha ha ha!" Vũ Băng Kỷ nằm trên tấm ván gỗ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.

"Đại sư huynh, ngươi cười cái gì?" Trình Tử Chanh quay đầu lại, nghi ngờ nhìn về phía hắn.

"Phát tài, phát tài rồi!" Vũ Băng Kỷ cười ha hả nói.

Trình Tử Chanh chưa thấy Đại sư huynh như thế này bao giờ, lo lắng hỏi: "Đại sư huynh, ngươi không sao chứ?"

Đường Tam ở phía sau nói: "Đại sư huynh không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi. Giờ phút này hắn mới bình tĩnh lại, cho nên mới tự sướng."

Vũ Băng Kỷ cười ha hả mà nói: "Phát tài, phát tài."

Trình Tử Chanh: ". . . . ."

Đúng vậy, bọn họ phát tài rồi! Thật sự phát tài. Không tính những Yêu thú lúc trước mà bọn họ săn được, chỉ riêng hai con Sáp Sí Hổ cuối cùng, đã là thu hoạch vô cùng lớn.

Con Sáp Sí Hổ Lục giai kia là do chính tay bọn họ săn được đó. Bởi vì sự xuất hiện của Sáp Sí Hổ Vương, cho nên Trương Hạo Hiên mới chạy đến, lúc đó Vũ Băng Kỷ còn đang cảm thấy bực vì mất một nửa tiền. Thế nhưng, sau đó lại xuất hiện thêm một con Sáp Sí hổ mẹ, con Sáp Sí Hổ mẹ này cũng do chính tay bọn họ giết đó nha!

Trương Hạo Hiên đã ngăn lại Sáp Sí Hổ Vương, tranh thủ thời gian cho bọn họ tạo cơ hội, nhưng mà một nửa tiền của con này chắc hẳn vẫn có đúng không?

Sáp Sí Hổ Thất giai đỉnh phong, giá trị của nó ít nhất phải là mười đồng nguyên tố tệ, cho dù phải chia một nửa cho Trương Hạo Hiên thì đối với bọn họ cũng đã là phát tài rồi.

Đây chính là nguyên tố tệ được rất nhiều người săn đón! Tuy rằng những vết thương trên người làm cho hắn vẫn còn khá đau, nhưng mà được nằm trên cáng cứu thương, cảm nhận cảnh vật xung quanh không ngừng xẹt qua, tâm tình của Vũ Băng Kỷ trở nên khoan khoái dễ chịu, dường như thương thế cũng không còn nghiêm trọng nữa.

Đường Tam cười nói: "Đại sư huynh, thu hoạch lần này có lớn hơn so với số tiền ngươi kiếm được trong một năm không?"

"Lớn hơn." Vũ Băng Kỷ không hề do dự gật đầu.

Bất luận là nói về mặt tu vi hay tiền tài, thu hoạch của chuyến đi lần này quả thật quá lớn.

Đường Tam nói: "Lần này trở về chúng ta dưỡng thương cho tốt vào, sau đó có thời gian chúng ta lại đến tiếp."

"Còn lại đến nữa?" Âm thanh của Trương Hạo Hiên từ phía trước truyền đến, giọng có hơi nhấn lên, "Gan các ngươi to thật đấy, suýt chút nữa là toàn bộ đã bỏ mạng rồi. Vết thương còn chưa khỏi mà đã nghĩ đến chuyện đi tiếp rồi."

Đường Tam nói tiếp: "Sư phụ à, không trả giá thì sẽ không có thu hoạch!"

"Câm miệng, ta không muốn nghe ngươi nói nữa." Trương Hạo Hiên tức giận nói. Lần này đến hắn cũng đã bị thương, con Sáp Sí Hổ Vương kia vô cùng hung dữ, nếu thật sự liều mạng với nó, tuy rằng mình cũng có thể giết được nó, nhưng chắc cũng phải chôn cùng rồi. Những tiểu tử này. . . . .

Hiện tại hắn cũng hơi hối hận khi đem Đường Tam đến học viện Cứu Thục rồi, bởi vì từ khi Đường Tam đến, học viện dường như có thêm một nhân tố không ổn định.

Thế nhưng, bầu không khí trong toàn bộ học viện tựa dường như cũng trở nên không giống trước đây.

Con đường trở về xem như thuận lợi. Có Trương Hạo Hiên là cường giả cửu giai ở đây, cho dù hắn vẫn đang bị thương nhưng những Yêu thú bình thường cũng không dám tiếp cận bọn họ. Hắn chỉ cần phóng ra một chút khí tức của mình, Yêu thú tự nhiên sẽ tránh đi.

Quá trình trở về chỉ mất hai ngày rưỡi, ở xa xa, học viện Cứu Thục đã hiện lên trong tầm mắt của mọi người. Lúc này Trương Hạo Hiên mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng trên mặt vẫn hiện lên nét lo lắng, bởi vì hai tiểu tử Cố Lý và Độc Bạch này vẫn còn chưa tỉnh lại.

Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, thương thế của Vũ Băng Kỷ đã trở nên khá hơn một chút, với tu vi lục giai và Băng nguyên tố thể, khiến cho hắn hồi phục nhanh hơn, cố gắng đứng lên vẫn được. Đối với người bình thường mà nói thì bị thương đến xương cốt như thế này ít nhất phải mất trăm ngày, còn hắn thì chỉ cần nửa tháng là có thể khôi phục lại rồi.

"Sau khi trở về bớt xuất hiện một chút, kẻo lộ ra tin tức. Có nghe không?" Trương Hạo Hiên nhỏ giọng nhắc nhở. Hiện tại hai tiểu tử kia vẫn còn chưa tỉnh lại, Trương Hạo Hiên trở về cũng phải đối mặt với áp lực không hề nhỏ, dù sao hành động lần này là do hắn ủng hộ.

"Sư phụ yên tâm." Đường Tam thấy chuẩn bị trở về rồi, lập tức trở lại vẻ hiền lành trước đây.

Trương Hạo Hiên liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Đi thôi."

Thời điểm Trương Hạo Hiên và mọi người đến nơi thì bên ngoài đã là chạng vạng tối. Trước tiên hắn sắp xếp cho Độc Bạch và Cố Lý, sau đó dẫn Vũ Băng Kỷ miễn cưỡng vẫn có thể đi được và Đường Tam cùng với Trình Tử Chanh, trực tiếp đi đến nhà ăn.

Khi đẩy cửa nhà ăn, tất cả mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn về phía này.

Thấy bọn họ đã trở về, mấy vị sư phụ trong nhà ăn đều đứng lên.

"Đã trở về? Trở về là tốt rồi." Quan Long Giang nhìn thấy Vũ Băng Kỷ, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Hắn chủ động đi tới, nhìn Vũ Băng Kỷ từ trên xuống dưới, hỏi: "Bị thương à?"

"Vâng. Vết thương nhỏ thôi, ta không sao đâu sư phụ." Vũ Băng Kỷ cười ha hả nói: "Chúng ta săn bắt Yêu thú trở về, hôm nay cho mọi người thêm món ăn."

"Oa, Đại sư huynh vạn tuế!" Các học sinh lập tức hoan hô. Thịt Yêu thú là thứ tốt nhưng vô cùng hiếm có nha!

Mộc Ân Tình nhìn phía sau bốn người, hỏi: "Hai tiểu tử Độc Bạch và Cố Lý đâu?"

Trương Hạo Hiên rất tự nhiên nói: "Bọn chúng tiêu hao Tinh Thần Lực khá lớn, cần nghỉ ngơi, ta đưa bọn chúng về phòng trước rồi."

"Không có sao chứ?" Quan Long Giang hỏi.

Trương Hạo Hiên nói: "Không có gì, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."

Thêm đồ ăn, ăn cơm!

Món ăn thêm chính là thịt của Liệt Địa Tích Dịch mà ngày đầu tiên bọn họ săn được. Thịt của Yêu thú ngũ giai này vốn có thể bán được không ít tiền, nhưng mà hiện tại bọn họ cũng không quan tâm đến vấn đề này nữa. Thứ quý giá nhất trên người Liệt Địa Tích Dịch chính là lớp lân giáp, xương cốt và một số sợi gân. Thịt của nó tuy rằng giá trị cũng không thấp, nhưng để cho mọi người vui vẻ thì cũng chẳng cần phải quan tâm cho lắm.

Đường Tam ăn xong cơm tối cực kì nhanh, sau đó nhanh chóng cùng Vũ Băng Kỷ và Trình Tử Chanh chạy trốn.

Bây giờ không đi thì còn đợi đến lúc nào nữa? Một khi chuyện Cố Lý và Độc Bạch còn đang hôn mê lộ ra thì lúc đó bọn họ cũng sẽ gặp rắc rối.

Bọn họ có thể chạy được, nhưng mà Trương Hạo Hiên lại không thể!

Các học viên ăn xong đều lui về phòng, các sư phụ vẫn còn lưu lại.

Mặt của Tư Nho trầm xuống, nhìn về phía Trương Hạo Hiên nói: "Ngươi bị thương? Chuyện gì đã xảy ra? Độc Bạch và Cố Lý có phải là đã xảy ra chuyện?"

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!