Chương 128: Còn Có Lần Sau?

**Còn Có Lần Sau?

Dịch: w8haa**

Trương Hạo Hiên nói: " Xảy ra chút vấn đề, những cũng ổn rồi. Độc Bạch và Cố Lý đúng là do tiêu hao Tinh Thần Lực, đang còn nghỉ ngơi."

Quan Long Giang lập tức trở nên khẩn trương: "Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Hạo Hiên cười khổ, nói: "Mấy tiểu tử này quả thật rất khá. Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là không được may mắn cho lắm."

Mộc Vân Vũ nhíu mày nói: "Không phải có Độc Bạch đi theo sao? Thiên Hồ Chi Nhãn Tam giai tuy rằng tác dụng không trực tiếp xảy ra, nhưng dẫn dắt số mệnh vẫn là làm được, sao lại xui được cơ chứ?"

Trương Hạo Hiên khóe miệng co giật, nói: "Nếu là vận khí tốt thì tại sao mới đến khu vực bên cạnh, giáp ranh với khu vực hoạt động của Sáp Sí Hổ đã đụng phải Sáp Sí Hổ Vương? Lần này đừng nói bọn họ, suýt chút nữa đến ta cũng không về được."

Lập tức, hắn kể ra mọi chuyện đã xảy ra đối với những đứa trẻ trên suốt chuyến hành trình vừa rồi.

Là Viện trưởng của học viện Cứu Thục, cũng là Trấn Trưởng thị trấn nhỏ thuộc Học Viện Gia Lý, hắn chắc chắn phải nói ra toàn bộ sự thật.

Nghe hắn kể những chuyện đã xảy ra, mặt mày Mộc Vân Vũ trở nên biến sắc, mặt mấy người còn lại cũng y chang một màu trắng.

"Thiếu một chút, thiếu một chút nữa là toàn quân đã bị diệt rồi!" Quan Long Giang run rẩy nói ra.

Mộc Ân Tình không hề nói gì, Mộc Vân Vũ lại thất thanh nói: "Lúc trước tại sao các ngươi lại đồng ý cho bọn họ đi? Cái này nếu..."

Tư Nho hừ lạnh một tiếng: "Chủ yếu là do người nào đó hơi vô dụng. Nếu đổi lại là ta, cho dù là Sáp Sí Hổ Vương thì như thế nào? Kết quả cũng chỉ là đem thi thể nó về. Chỉ là ta không thể bại lộ mà thôi. Thi thể của Yêu thú Cửu giai quá dễ bị hoài nghi, cho nên rất khó để ra tay."

Hắn là một trong số rất ít cường giả Thần cấp của tổ chức Cứu Thục, mà Yêu thú bình thường cũng không thể đạt đến Thần cấp, cho nên những lời này của hắn không hề khoa trương.

Trương Hạo Hiên tức giận nói: "Vậy lần sau ngươi đi đi."

"Còn có lần sau?" Quan Long Giang lập tức đứng lên, trở nên hung hăng: "Trương Hạo Hiên, ngươi vừa quyết định cái gì thế, ngươi có biết hay không, cái này. . . ."

Tiếng hét của Quan Long Giang như bạo vũ cuồng phong vang lên, tuy rằng khóe miệng của Trương Hạo Hiên trở nên co giật, nhưng chỉ có thể yên lặng ngồi nghe.

"Chuồn thôi, chuồn thôi." Trình Tử Chanh thè lưỡi, quay đầu nhìn về phía Đường Tam nói, "Tiểu Đường, ngươi nói sư huynh Cố Lý và Độc Bạch có thể tỉnh lại không? Bọn họ không sao chứ?"

Đường Tam lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì đâu, bọn họ đơn giản chỉ bị tiêu hao Tinh Thần Lực quá lớn. Khi thi triển Tinh Thần Lực, Yêu Thần biến của bọn họ cũng đồng loạt được thi triển. Hơn nữa, là bọn họ sử dụng huyết mạch chi lực của mình để thi triển Yêu Thần biến, cũng không phải là bị tinh thần lực từ bên ngoài công kích vào, cái này chỉ là do quá thúc ép bản thân, cho nên ảnh hưởng đến bản nguyên. Hiện tại vẫn còn đang ngủ say chẳng qua là do cơ thể họ đang tự chữa trị, ngươi không thấy kiểm tra qua thân thể và tính mạng của bọn họ đều rất ổn định hay sao?"

"Ừ ừ, bọn họ có thể tỉnh lại là tốt rồi, tốt nhất đừng gặp phải chuyện gì không may!" Trình Tử Chanh chắp tay trước ngực, hướng về phía bầu trời vái lạy.

Đường Tam nói: "Lạy trời cũng vô dụng. Nhân loại chúng ta ở thế giới này vốn không được trời cao chiếu cố."

Trình Tử Chanh sững sờ: "Cũng đúng nha. Vậy thì phải làm sao?"

Đường Tam nói: "Sau này tìm cơ hội, chúng ta phá vỡ bầu trời này, bình định lại quy tắc."

Trình Tử Chanh bĩu môi đáp: "Ngươi cưa bom nổ tung cả trời luôn ghê thật? Ta về đây. Ta không muốn bị các vị sư phụ bắt lại tra hỏi đâu." Nói xong nàng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

Vũ Băng Kỷ vẫn luôn đứng bên cạnh không hề mở miệng nói gì, sau khi nhìn Chanh tử rời đi rồi, mới nhỏ giọng nói: "Tiểu Đường, chiến lợi phẩm lần này chúng ta xử lý như thế nào? Có cần phải kiểm kê một chút không?"

Đường Tam cười nói: "Không cần, không cần. Có Đại sư huynh xử lý là tốt rồi, cứ đổi thành tiền rồi chia đều cho mọi người là được chứ sao. Ta thấy làm như thế là có vẻ ổn rồi, tuy rằng hai con Sáp Sí Hổ đều là do chúng ta giết, nhưng dù sao sư phụ Trấn Trưởng cũng đã giúp chúng ta ngăn cản Sáp Sí Hổ Vương, không có người thì chúng ta chắc chắn sẽ chết. Tiền lời của con Sáp Sí Hổ mẹ chia cho sư phụ một nửa. Còn lại chúng ta năm người chia đều."

Vũ Băng Kỷ suy nghĩ một chút, nói: "Ta thấy như vậy cũng được, vậy quyết định như thế đi, ta cần vài ngày để xử lý chuyện này. Nhưng mà ta nghĩ rằng không nên bán hết tất cả, thịt của Sáp Sí Hổ chúng ta giữ lại ăn đi. Thịt của Sáp Sí Hổ vô cùng bổ dưỡng. Xương của Sáp Sí Hổ cũng có thể dùng để ngâm rượu thuốc hoặc dùng để hầm nấu canh cũng có tác dụng bồi bổ gân cốt, để cho tất cả mọi người dùng, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Đường Tam gật đầu, nói: "Không thành vấn đề. Thịt của Sáp Sí Hổ cũng chia cho mọi người cùng nhau ăn đi."

Tuy rằng Vũ Băng Kỷ là người ham tài, nhưng cũng không hề keo kiệt, thân là Đại sư huynh, hắn luôn luôn cân nhắc rất toàn diện. Lần rèn luyện này có thể nói là vô cùng đặc sắc, nhưng mà thu hoạch cũng vô cùng lớn. Không cần phải nghi ngờ, Đường Tam là một trong những người có công lớn nhất, không những ở trong chuyến hành trình truyền thụ cho bọn họ thủ pháp Vung Tên, Loạn Phi Phong Chùy Pháp mà còn vào thời điểm lâm vào tuyệt cảnh, cũng là Đường Tam thay đổi thế cục của chiến trường. Sau Đường Tam, người có cống hiến lớn nhất chính là Vũ Băng Kỷ có tu vi cao nhất.

Cho nên vào thời điểm Vũ Băng Kỷ phân bố chiến lợi phẩm, việc đầu tiên cần làm đó là hỏi ý kiến của Đường Tam. Thấy Đường Tam rộng lượng như thế, hắn cũng trở nên vui vẻ theo.

Đương nhiên bọn họ sẽ không thể chia tất cả những thu hoạch của bọn họ cho học viện được, bởi vì như vậy sẽ không công bằng với năm người đã vào sinh ra tử vô cùng gian nan, nhưng chia ra một phần thịt và xương cốt để cho mọi người tẩm bổ thân thể, khiến cho mọi người hưởng thụ một chút vẫn là ổn. Dù sao học viện Cứu Thục không chỉ là một học viện, mà còn là một tập thể chung. Nhân loại ở trước mặt Yêu Quái tộc và Tinh Quái tộc quá nhỏ bé, chỉ có phát triển quần thể mới có thể có được càng nhiều không gian sinh tồn hơn.

Đường Tam tạm biệt Vũ Băng Kỷ, xa xa ở phía nhà ăn bên kia, những tiếng gào thét vẫn còn đang diễn ra. Đường Tam thầm thở dài, nói: “Sư phụ Trấn Trưởng à, người thật sự cống hiến khá lớn nha. . . . .”

Đường Tam cảm thấy có chút buồn cười trong khi trở về phòng của mình, những chuyện gặp phải trong chuyến hành trình lần này quả là ngoài dự tính của hắn. Hắn ủng hộ mạo hiểm bởi vì muốn nhanh chóng tăng cường thực lực bản thân, nhưng mà chuyện trong cùng một lúc có thể gặp phải một Yêu thú thất giai đỉnh phong và một Yêu thú cửu giai lại quá vi diệu rồi, hoặc có thể nói là quá xui xẻo. May mắn là kết quả vẫn còn tốt.

Chính bản thân hắn cũng từ lần mạo hiểm này mà đã đột phá lục giai thành công. Từ tứ giai đỉnh phong cho đến bây giờ là lục giai, thật ra là do hai lần mạo hiểm mà thành.

Lần đầu là giết chết Phong Hùng, còn lần này là giết chết Sáp Sí Hổ. Tốc độ tăng tu vi như vậy nói là cực nhanh thì vẫn còn chưa đủ.

Nhưng mà Đường Tam cũng rất rõ, khoảng thời gian tiếp theo hắn muốn tiếp tục tăng lên với tốc độ này là rất khó. Không phải là do vấn đề tốc độ tu luyện sẽ giảm bớt, mà là do thân thể của hắn đã không thể ủng hộ tu vi bây giờ của hắn được nữa.

Dù sao thì hắn cũng chỉ mới có chín tuổi, thân thể còn chưa trưởng thành, nhất là khi con nhỏ, hắn còn gặp phải tình trạng không đủ dinh dưỡng. Trong tương lai muốn đột phá từ lục giai lên thất giai sẽ cần rất nhiều thứ, bởi vì đó là một cấp độ lớn, một cánh cửa lớn cần phải vượt qua. Điều này giống như là bước vào cảnh giới Yêu thần biến cao cấp, đây là một sự thay đổi về chất.

Muốn hoàn thành sự thay đổi về chất này thì việc đầu tiên cần làm đó là thực lực của bản thân phải đến một trình độ nhất định, đồng thời thân thể cũng phải đạt đến một trình độ tương xứng, mới có thể gánh được phần thực lực này.

Cho nên mục tiêu tu luyện tiếp theo của Đường Tam chính là củng cố những năng lực đã có của bản thân, làm cho bọn chúng trở nên cân đối, đồng thời cố gắng gia tăng cấp độ của từng năng lực lên. Bên cạnh đó việc quan trọng nhất chính là gia tăng sức chịu đựng của thân thể, khiến cho thân thể mình trổ mã tốt hơn, rèn luyện gân cốt, khiến cho thể lực bản thân cũng gia tăng nhiều hơn, để trong tương lai có thể thừa nhận được lượng năng lượng khổng lồ.

Huyền Thiên Công ở phương diện tẩm bổ thân thể có tác dụng vô cùng tốt, còn có thêm những thu hoạch trong chuyến đi lần này nữa.

Thịt và xương cốt của Yêu thú đều là thứ tốt, vô cùng bổ dưỡng. Số tiền mà lần này bọn họ kiếm được, Đường Tam cũng sẽ phát huy tác dụng của chúng một cách tốt nhất. Một phần hắn sẽ tặng cho người mình yêu mến, phần còn lại hắn sẽ dùng để mua linh thảo dùng cho thân thể mình.

Bên trong cửa hàng thực phẩm của học viện Cứu Thục vẫn có không ít thứ tốt, trước đây không có tiền cho nên hắn cũng chỉ xem sơ qua mà thôi. Sắp tới chuẩn bị có tiền rồi, dĩ nhiên sẽ phải mua sắm vài thứ tốt để dùng.

Trải qua hai ngày nghỉ ngơi hồi phục, hiện tại cơ thể hắn cũng đã khôi phục gần như hoàn toàn, cảnh giới lục giai cũng đã bắt đầu ổn định. Hiện tại năng lượng Huyền Thiên Công trong cơ thể hắn đã vô cùng nhiều, kinh mạch toàn thân đã có một loại cảm giác như bị chướng bụng. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà Đường Tam biết rằng trong một khoảng thời gian ngắn tiếp theo, hắn không thể nào tiếp tục đột phá được nữa.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!