Edit + Beta: Trầm Yên
Ta là một cây hoa đào nằm sâu trong sơn cốc, một mình nở rộ, một mình héo tàn, bao nhiêu năm rồi không người hỏi thăm. Cho tới một ngàn năm trước, ngẫu nhiên gặp gỡ, ta có được nguyên thần, vì thế tĩnh tâm tu luyện ngàn năm, mãi đến tận bây giờ mới có thể rời khỏi thân thể của mình, phiêu đãng trên không trung.
Lần đầu tiên đánh giá hoàn cảnh của chính mình. Thì ra ta lớn lên cũng không xinh đẹp. Vỏ cây thô ráp, thân cây màu nâu sẫm, những nhánh cây so le trụi lủi, cành cây vươn ra như đang giương nanh múa vuốt. Có lẽ mắt thẩm mỹ của yêu tinh rất kỳ dị, ta không biết những câu thơ ca ngợi hoa đào đến tột cùng xuất phát từ tay ai. Bọn họ nhất định đều không có mắt nhìn. Còn nữa, Bạch nương tử nói dối, ta không hề đẹp chút nào.
Có điều nhớ về lần gặp gỡ kia, đến nay ta vẫn còn mơ màng. Chỉ bỗng nhiên nghe thấy một giọng ngâm khe khẽ lại tràn đầy từ tính bên tai:
"Đào chi yêu yêu
Chước chước kỳ hoa
Chi tử vu quy
Yên bề thất gia."
Dịch:
"Đào tươi mơn mởn
Hoa xinh khoe sắc
Nàng đi lấy chồng
Cảnh nhà ấm êm."
Trong nháy mắt, sinh mệnh tĩnh lặng của ta bắt đầu có thanh âm, sau đó ta mở mắt, thấy núi rừng bạt ngàn, dòng suối chảy lăn tăn.
Nhưng mấy năm tiếp theo, ta lại cảm thấy cực kỳ buồn bực. Ngày ngày trơ mắt nhìn mặt trời mọc rồi lặn, trăng tròn rồi khuyết, nghe chim oanh chim yến hót vang, lá rụng quạnh hiu, mà chẳng thể làm gì. Vì vậy, ta dần dần hiểu rõ, tương lai một mình nở hoa, một mình héo tàn phía trước sẽ càng thêm gian nan, ta phải sống cô đơn cả đời. Cả đời là khái niệm gì? Thực vật có nguyên thần sẽ không chết già, vậy nên cả đời chính là mãi mãi.
Trong sơn cốc có rất rất nhiều sinh linh khác nhau. Chim bay cá nhảy thường xuyên tới tìm ta nói chuyện giải sầu. Sau đó lại có vài tỷ tỷ Hỉ Thước tốt bụng dẫn lối, ta phải bái Bạch nương tử, theo nàng tu hành. Thật ra ta vẫn luôn cảm thấy việc này không công bằng, dựa vào đầu chúng nó vừa sinh ra đã có thể chạy nhảy, mà ta lại phải tu hành một ngàn năm? Nhưng thôi không sao, thế này còn tốt hơn cắm rễ trong đất nhiều.
Đúng rồi, Bạch nương tử là ai? Không sai, nàng chính là nương tử của Hứa Tiên. Kỳ thật những phiên bản lưu truyền trong dân gian đều không phải sự thật. Kết cục thực sự chính là: Bạch Tố Trinh bị Pháp Hải nhốt dưới chân tháp Lôi Phong, Hứa Tiên tìm giai nhân khác kết duyên vợ chồng, Bạch Tố Trinh thắt cổ tự vẫn bỏ mình, sau khi ứng kiếp, nàng liền phi thăng thành tiên, mấy năm nay vẫn luôn quản lý trật tự Yêu giới.
Chuyện cũ vốn nên là như vậy. Yêu tinh không tin tưởng thứ nhân gian gọi là tình yêu. Có điều khi nhìn thấy sự ai oán trong mắt Bạch nương tử, ta bỗng nhiên hiểu rõ tình yêu vô căn cứ kia tồn tại thật. Bằng không vì sao Hứa Tiên đã sớm hóa thành xương trắng, nàng ta vẫn còn hận hắn đến vậy.
Lúc ấy nàng dựa lên người ta, mệt mỏi nhắm mắt, những cánh hoa màu hồng rơi xuống lả tả, đáp xuống mái đầu tóc bạc ba ngàn của nàng.
Đúng vậy, đầu bạc, khi nàng phi thăng, trong nháy mắt bạc đầu.
Ta từng rất kinh ngạc, nàng lại chỉ cười khẽ, nói: "Bạch nương tử không phải nên mặc đồ trắng từ đầu đến chân sao?"
Nàng nhặt từng cánh hoa lên, nâng niu trong lòng bàn tay: "Cô xem, cô thật xinh đẹp."
Ta chẳng hề để ý, nói: "Đây toàn là gàu của ta, có gì mà đẹp!"
"Ủa......" Nàng chợt bừng tỉnh, nhìn chằm chằm tôi: "Trên người cô có chữ viết."
"Viết? Viết gì?"
"Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia....." Nàng cười: "Đây là bút tích của nam nhân."
Ta ngẩn ngơ nhớ lại giọng nói mấy năm trước, ngâm lên những câu giống vậy.
"Tiểu yêu tinh, cô chưa có tên đúng không?"
"Không có......" Ta vô cùng khổ sở.
"Hôm nay bổn tọa sẽ đặt tên thay cô, gọi là: Vu Quy." Bạch nương tử nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt ta: "Cô thật sự rất xinh đẹp, khó trách các văn nhân mặc khách đều mê muội cô."
Sau ngàn năm, đến hôm nay, ta mới biết mình đã bị nàng lừa. Ai nói chỉ nữ nhân xinh đẹp mới thích nói dối? Thần tiên xinh đẹp cũng không khác gì. Ta tiếp tục nhìn thân thể của mình, mặt ủ mày chau. Tu luyện một ngàn năm, vất vả lắm ta mới có thể nhìn thẳng vào chính mình, không cần suốt ngày ngẩn người với cái đầu đầy gàu nữa, nhưng mà gàu trên đầu ta còn đẹp hơn thân thể ta nhiều!
"Đứa nhỏ ngốc, bây giờ là mùa đông." Mỗi lần nàng tới đều im hơi lặng tiếng, chỉ có một bóng dáng tỏa sáng ngời ngời.
Ta như một đám mây mù, bay tới bên cạnh Bạch nương tử: "Mùa đông?"
"Mùa xuân cô mới nở hoa, khi đó là đẹp nhất."
"Vậy khi nào thì tới mùa xuân?"
"Cô tu hành ngàn năm, ngay cả cái này cũng không biết sao?"
Ta vắt óc nghĩ ngợi, vẫn không thu hoạch được gì, oán giận nói: "Những kẻ khác đều có thể đếm đầu ngón tay của mình tính bốn mùa, tính thời đại, còn ta chẳng có gì để đếm hết!"
"Lý do lý trấu. Nếu cô là Hoa yêu, đếm số cánh hoa chẳng phải càng tốt hơn sao?" Bạch nương tử dùng pháp lực nhẹ nhàng bắn tới chỗ ta: "Vu Quy, một ngàn năm không ngắn. Cô định tiếp tục sống tại sơn cốc này, hay phi thăng thành tiên?"
Ta đáp: "Nếu đã xác định cả đời cô đơn, ta tình nguyện phi thăng thành tiên."
"Cô chắc chắn chứ? Ta sẽ lên trời xin Tư Mệnh thiên quân soạn thời gian ứng kiếp, đến lúc đó ta sẽ trợ giúp cô tu thành hình người."
"Vì sao phải tu thành hình người?" Ta không ngừng vòng tới vòng lui bên người nàng, vén mái tóc bạc của nàng lên: "Ta như vậy không ổn sao?"
"Con người là linh hồn của vạn vật, có đầy đủ suy nghĩ, yêu hận từ đáy lòng."
Lòng ta bất bình: "Yêu tinh chúng ta cũng có yêu hận."
"Ồ? Vậy cô yêu ai, hận ai?"
"Ta yêu thích nhất là Bạch nương nương cô! Hận nhất chính là Pháp Hải, sau đó là thi sĩ tên Đường Bá Hổ kia."
"Đường Bá Hổ? Hắn trêu chọc gì đến cô?"
Ta tức giận đến nỗi xoay vòng vòng, cuốn lên một trận gió lớn: "Ai kêu hắn viết mấy câu thơ kia làm gì!"
"Thơ gì?"
"Lại còn ngắt hoa đào đổi lấy tiền! Nhân loại thật là vô tình vô nghĩa, không biết quý trọng cây đào, còn hái hoa đi bán lấy tiền! Uổng cho bọn họ là linh hồn của vạn vật!"
Bạch nương tử cười rộ lên: "Vu Quy, cô chưa từng làm người, không hiểu được đâu. Trong lục giới, chỉ có nhân loại mới kết duyên vợ chồng, bạch đầu giai lão."
Ta buột miệng thốt ra: "Cô và Hứa Tiên vì sao không bạch đầu giai lão?"
Bạch nương tử sững người, ta hối hận rồi, xúc động là ma quỷ mà.
Chỉ lát sau, nàng lại khe khẽ cười lên, nói lời sâu sắc: "Cho nên cô phải nhớ kỹ, tình yêu vượt giới hạn đều không có kết quả tốt. Hôn nhân của con người để ý nhất chính là môn đăng hộ đối. Sau khi cô ứng kiếp sẽ hiểu được..... Vừa với đạt đến nguyên thần Xuất Khiếu, chưa thấu hiểu đạo lý, sẽ hao tổn lượng lớn linh lực, cô trở về đi."
Ta ngoan ngoãn trở lại trong thân thể, bỗng thấy mệt mỏi. Lúc sắp rời khỏi, Bạch nương tử liếc nhìn ta một cái. Trong ánh mắt kia ngoại trừ vẻ ai oán không thể ngăn lại, còn có cả sự lo lắng.
Ta giả vờ không phát hiện, thật ra ta biết nàng ấy đang bấm đốt ngón tay, nhất định đã tính ra gì đó, và chắc chắc không phải là chuyện tốt. Nhưng ta thấy chẳng sao cả, chỉ cần có thể phi thăng thành tiên, ăn chút đau khổ ở nhân gian đáng là bao?