Chương 1: Tiết Tử

Edit + Beta: Trầm Yên

Trời đất quay cuồng, như muốn ngã xuống từ vách núi vạn trượng. Ta cố nén cơn đau bụng, nắm chặt chén trà sứ men xanh hỏi: "Ngươi thả cái gì vào trong trà?"

"Là phù chú, cho ngươi hiện nguyên hình!" Gương mặt dịu dàng của nàng ta bỗng nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, hét lớn đầy thê lương: "Yêu quái! Từ lần đầu tiên nhìn thấy cặp mắt hoa đào kia của ngươi, ta đã biết ngươi không phải người bình thường! Ngươi là đồ yêu quái hại người!"

Nàng ta rút thanh kiếm Trảm Yêu từ trong gấm vóc hoa lệ ra, ánh sáng lóe lên làm đôi mắt ta đau đớn.

"Giết nàng ta đi!"

"Gì cơ?" Chàng trừng mắt kinh ngạc trước trường kiếm.

"Chàng thấy chưa, nàng ta đúng là yêu tinh! Vừa này những điều ta nói với chàng đều là sự thật! Là nàng ta hại chúng ta, nàng ta muốn độc chiếm chàng, mê hoặc chàng..... Bây giờ nàng ta đã trúng phù chú, chỉ cần dùng thanh kiếm Trảm Yêu này là có thể giết nàng ta!"

Ta bám một tay lên bàn, vô cùng suy yếu: "Công tử, chúng ta quen biết nhau bốn năm, ta đã từng làm chuyện gì tổn thương đến huynh chưa?"

"Ngươi chia rẽ chúng ta, hại ta ngày ngày chịu dày vò trong địa ngục hoàng cung kia..... Ta sống không bằng chết mỗi ngày, đều do ngươi ban tặng! Giết nàng ta, giết nàng ta đi! Thanh kiếm này đâm xuống, nàng ta sẽ lập tức hồn phi phách tán!"

Chàng nhíu chặt mày: "Nàng.... thật sự là yêu tinh?"

Ta không khỏi gượng cười hai tiếng, là yêu hay là người, thật sự quan trọng đến vậy sao? Chàng không yêu ta, nhưng ta từng là thê tử chàng, dốc lòng quản gia, phụng dưỡng cha mẹ chồng. Một năm phu thê của chúng ta lại không thắng nổi một lời tàn nhẫn của nàng kia. Trái tim đã lạnh lẽo đến cực điểm, ta lại mỉm cười gật đầu: "Đúng, ta chính là yêu tinh."

"Giết nàng ta!"

Nàng ta đẩy chàng một cái, lợi kiếm trong tay chàng lập tức "Phập" một tiếng, đâm vào trái tim ta. Trời đất yên tĩnh, tựa như bị một giọt hổ phách ngưng đọng, ta có giãy dụa cũng chỉ phí công. Miệng há to, rũ mắt nhìn máu đỏ tươi trào ra, dọc theo mũi kiếm chảy xuống, chảy đầy chuôi kiếm, tí tách rơi xuống nền gạch xám trắng.

Con người, quả nhiên là thứ vô tình vô nghĩa.

Tay cầm kiếm của chàng đang run rẩy, giọng nói cũng run run: "Vì sao không dùng pháp thuật bảo vệ mình? Không phải nàng là yêu tinh sao.....?"

"Ta là yêu tinh, ta có đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người, nhưng ta cũng có một trái tim hoa đào. Trái tim ta đỏ tươi, sáng như tuyết, chưa từng nhiễm bụi trần. Thật ra những điều này đều do huynh ban tặng. Nếu huynh muốn thì cho huynh hết, yêu tinh trước giờ đều không keo kiệt......"

Chàng rút thanh kiếm nhiễm máu ra, ngơ ngác đứng một bên, bị nàng ta ôm chặt. Trái tim bị kiếm đâm nát, lại không cảm nhận được đau đớn.

Từ đầu đến cuối, ta chỉ là khách qua đường, xem bọn họ lanh lảnh càn khôn, gió thổi mây phun, ta còn chưa lên đài, vở diễn đã kết thúc. Vì sao lúc ấy không hiểu được, câu thơ kia không phải ngâm xướng vì ta. Mặc dù trải qua mấy đời luân hồi, ta vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngắt hoa đào tặng giai nhân.

Chấp niệm sẽ hại người. Nếu ta buông bỏ sớm một chút, tội gì phải rơi vào bước đường này?

Màu của máu đỏ hơn cả màu hoa đào, mùi của máu nồng hơn cả mùi hoa.

Đây là thứ do ta cướp được ư? Ta cho rằng thời khắc này ta sẽ bạc đầu trong nháy mắt, ta cho rằng thời khắc này ta sẽ phi thăng thành tiên.