Edit + Beta: Trầm Yên
Mùa đông tuyết trắng qua đi, sau cơn mưa xuân, ta lại thấy được vẻ mỹ lệ của mình.
Bạch nương tử sắp xếp cho ta thời gian ứng kiếp vào tháng tư. Khi đó, ta có thể đường đường chính chính hóa thành hình người, mà không phải một u hồn nữa.
Trăng sáng sao thưa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cánh hoa, chỉ có thể thấy trăng tròn bị cắt thành mảnh nhỏ, may là nó vẫn tròn.
Vốn định ra ngoài tìm yêu tinh khác chơi, nhưng mà ban ngày đã chơi đến kiệt sức, hiện tại quả thực ta lực bất tòng tâm. Ta ngủ gật, mơ mơ màng màng thấy ánh lửa đằng xa. Không thể nào? Nơi hoang vu không dấu chân người thế này sao lại có lửa? Lần cuối cùng ta thấy thứ này chính là ở thời điểm Lôi Công Điện Mẫu đánh nhau, gần một trăm năm mới có một lần.
Lửa càng châm càng cháy mạnh. Cuối cùng ta cũng tỉnh lại, tròn mắt ngạc nhiên nhìn người trước mắt. Ta thật sự không hoa mắt, hắn đưa lưng về phía ta, ngồi xuống. Một thân y phục vải bố bao bọc thân thể mảnh khảnh, trên búi tóc buộc khăn vuông, bên cạnh đặt một chiếc sọt. Hắn lấy ra một ít lương khô và nước, dựa cả người lên thân cây ta, ăn ngấu nghiến.
Lửa rất ấm áp, lần đầu tiên ta tiếp xúc gần với lửa như vậy. Thì ra cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Cơ thể người này cũng thật ấm áp, không giống thần tiên, cả linh hồn lẫn thân thể đều lạnh như băng.
Ta cực kỳ tham lam, muốn ra ngoài xem hình dáng của hắn, đáng tiếng chân khí cạn kiệt, không thể nào thoát khỏi thân thể được. Ta ảo não không thôi, tự trách bản thân xui xẻo, bỏ lỡ mất cơ hội ngàn năm có một.
Lúc đang uể oải chán chường, ta bỗng nghe thấy gần đó có tiếng bước chân dồn dập, kèm theo là từng tiếng thở dốc thô nặng. Một người xuất hiện từ sau bóng tối, vừa mừng vừa sợ nói: "Có người thật kìa!"
Ta cười, tên kia thấy người còn hưng phấn hơn cả ta.
Hắn đi đến bên đống lửa, áo dài gấm hoa, kim quan cài tóc, bên hông còn treo một chiếc quạt xếp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy gương mặt nam nhân, sao tim lại đập thình thịch thế này?
Người ngồi trước ta lên tiếng: "Vị công tử này có chuyện gì mà vội vàng thế?"
Giọng nói ấy! Tim ta đập càng mạnh hơn! Vừa trầm ấm vừa từ tính, giọng nói đầu tiên ta nghe thấy chính là vậy! Linh cảm của yêu tinh sẽ không sai, cho dù đã qua mấy ngàn năm, ta vẫn có thể nhận ra hắn.
"Ặc..... Vừa nãy ta mới bị vài tên cướp chặn đường ở ngoại ô phía Tây, thời điểm chạy trốn không phân biệt phương hướng, chẳng hiểu sao lại lạc tới ngọn núi này. Đi một lúc lâu không thấy ánh đèn, xin hỏi làm thế nào để ra khỏi nơi đây?"
"Ngọn núi này đúng thật là hiếm khi có người. Ta muốn về nhà sớm nên mới đi qua đây. Công tử muốn về đâu?"
"Ta..... Nam Hạ."
Thiếu niên mặc y phục vải bố hơi ngừng lại, nói: "Có thể đi cùng ta một đoạn đường."
Công tử áo hoa gương mặt ngập tràn ý cười ngồi xuống, vừa hay đối diện ta: "Công tử lên kinh dự thi sao?"
"Đúng vậy."
"Ồ? Vậy tại sao lại vội vàng rời đi, không ở kinh thành chờ yết bảng?"
"Không dối gạt huynh, ta đắc tội một vị quan lớn trong kinh thành, chỉ sợ một ngày ông ta còn ở trong triều, ta liền không còn hy vọng."
"Không biết là vị quan viên nào?"
"Không cần đề cập tới nữa đâu." Giọng nói thiếu niên vừa mỏi mệt vừa mất mát. Lòng ta run lên.
Công tử áo hoa cười nói: "Bèo nước gặp nhau cũng là duyên, xin hỏi cao danh quý tánh công tử là?"
"Tần Lãng Khôn." Chàng nói ra ba chữ này, ta nhớ kỹ trong lòng. Sau đó, dùng giọng điệu hàm chứa vài phần tự giễu, chàng nói: "Phụ thân ta trước kia làm quan thanh liêm, lại bị người ta hùa nhau xa lánh, buồn bực thất bại. Ông đặt cho ta cái tên này, ý chỉ 'lãng lãng càn khôn'(trời đất rành rành), thiện ác tất có báo ứng."
Ta nghe xong, không biết vì sao lòng tràn đầy vui mừng.
"Còn không biết công tử huynh...."
"Ta họ Dung, tên một chữ Hoa."
"Dung Hoa?"
"Ha ha..... Người làm kinh doanh không phải đều mong cả đời vinh hoa phú quý hay sao?"
"Vậy cũng tốt, công tử quý khí bức người, chỉ sợ không phải là vinh hoa bình thường."
Ta nghe bọn họ trò chuyện, trong lòng sinh ra vạn phần lưu luyến. Ta nhớ ra gần đây có một khu nhà, chàng sẽ ở lại đó, sau đó ngày ngày nói chuyện với ta. Ha ha, tuy rằng đây chỉ là vọng tưởng mà thôi. Nhìn sao trời, ngắm ánh lửa, bọn họ nói rất nhiều chuyện ta không biết, nhưng ta vẫn nỗ lực ghi tạc vào lòng.
Tần Lãng Khôn đi tới ven dòng suối múc nước, Dung Hoa nhóm lửa, chẳng lẽ tay nải của hắn bị người ta cướp mất rồi? Trên người thế mà chẳng có thứ gì cả, ăn uống cũng dựa vào người ta. Ta đang bất bình thay cho Tần Lãng Khôn, chợt nghe một loạt tiếng bước chân tới gần.
Vẻ mặt Dung Hoa hơi ngạc nhiên, vội vàng trốn vào bụi cây gần đó.
Ta tò mò nhìn xung quanh, chẳng lẽ hắn làm chuyện gì trái với lương tâm?
Con ngựa trắng dừng bước cách đó không xa, người kia nhàn nhã đi tới.... Khoan.... Thật quen.... Hắn khoác áo cà sa, đầu đội mũ. Ta lập tức phẫn nộ, hắn là một nhà sư, giống như Pháp Hải vậy!
Hắn xuống ngựa, buộc dây cương vào eo ta.
"Hòa thượng thối!" Ta mắng hắn: "Thắt chết ta rồi!"
Đương nhiên hắn không nghe được lời này, nhưng lại nhìn chằm chằm ta một hồi lâu. Bây giờ ta mới hối hận ngày thường học hành chểnh mảng, bằng không hiện tại ta đã có thể dùng pháp thuật xử lý hắn. Giờ đây, ta chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Đôi mắt người này hẹp dài, lông mày cũng thon, vô tình khiến cho gương mặt hắn trở nên phong tình hơn. Môi hắn dày, giống loại môi củ ấu trong sách hay nói. Nhưng vì sao hắn cứ nhìn chằm chằm ta thế? Chẳng lẽ hắn nhận ra ta là yêu tinh?
Tiếp đó, nguyên thần của hắn nói với ta: "Tiểu yêu, an phận làm người, chớ làm ác."
Ta hoảng hốt, quả nhiên hắn là cao tăng đắc đạo, giống hệt Pháp Hải! Có phải hắn cũng muốn đè ta xuống chân tháp Lôi Phong hay không?
"Thiện ác tất có báo ứng, chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện, ắt có thể phi thăng thành tiên."