Chương 26: Đúng là oan gia ngõ hẹp

Trong phòng ăn xa hoa, người giúp việc đứng thành hai hàng, ngay khi Tống Thần Ngữ vừa bước vào, lập tức khom lưng cúi đầu chào: “Thiếu phu nhân, chào buổi sáng.”

Cái này hơi phô trương…

Tống Thần Ngữ ăn bữa sáng, Kỷ Hách quy củ đứng ở một bên, rất có phong thái của một quản gia.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị trong phòng ăn, Tống Thần Ngữ vội vàng cầm lấy di động, nhận nghe điện thoại.

“Alo? Tống Thần Ngữ, cô không muốn làm công việc này nữa phải không? Hôm qua xin nghỉ một ngày, hôm nay mấy giờ rồi còn chưa thấy bóng dáng? Quản lý là tôi sắp phát điên rồi!”

Giọng của quản lý cửa hàng thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ của cô, lúc này Tống Thần Ngữ mới nhớ ra rằng... mình quên đi làm.

Cô nhanh chóng đáp lại: “Tôi sẽ đến ngay!”

Tống Thần Ngữ cúp điện thoại, chạy ra ngoài, Kỷ Hách hỏi: “Thiếu phu nhân, ngài muốn đi đâu? Cần chuẩn bị xe không?”

“Không cần không cần.”

Cô là đi làm, có hợp lý không khi có xe có tài xế?

Tống Thần Ngữ làm việc trong một cửa hàng đồ cưới, là trợ lý của một nhà thiết kế váy cưới, cô vẫn còn đang thực tập.

Cô học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, sau khi Lâm Phàm qua đời, cô chuyển đến hẻm Ngô Đồng và tìm một công việc để tự nuôi sống bản thân.

Hai ngày này, bị Dung Diệc Sâm tra tấn, cô gần như quên mất việc đi làm.

Khi chạy tới cửa hàng, Tống Thần Ngữ rất xui xẻo bị quản lý cửa hàng bắt được.

“Tống Thần Ngữ, cô vẫn đang trong thời gian thực tập, đã tuỳ tiện xin nghỉ, hôm nay còn đến muộn?”

“Quản lý… Xin lỗi, hôm nay tôi sẽ tăng ca để bù giờ.”

Thái độ nhận sai của cô rất tốt, quản lý cũng không làm khó cô.

Tống Thần Ngữ thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến chỗ Đường Mộng trước mặt: “Chị Đường, em xin lỗi vì tới muộn.”

Cô là trợ lý của Đường Mộng, đến muộn, khẳng định làm lỡ không ít công việc.

Đường Mộng là người vô cùng tốt, xua tay: “Không sao. Bây giờ em cầm bản thảo thiết kế này, đi đến trung tâm thương mại Dung thị lấy bộ váy cưới trở về, tuyệt đối đừng làm hỏng nó.”

“Được, em sẽ đi ngay bây giờ.”

Tống Thần Ngữ duỗi tay cầm lấy bản thảo thiết kế, cô nhìn thoáng qua, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, cảm thán: “Đẹp quá… Chị Đường, khi nào em mới có thể giống chị, thiết kế ra một chiếc váy cưới đẹp như vậy.”

“Em rất có thiên phú, một ngày nào đó sẽ vượt qua chị .” Đường Mộng cổ vũ cô, “Hãy tin vào bản thân.”

“Chiếc váy cưới này xem ra rất đắt… Là thiên kim nhà ai đặt?”

“Con gái của Thị trưởng.” Đường Mộng nói, “Cho nên em phải cẩn thận một chút.”

Tống Thần Ngữ đến trung tâm thương mại Dung thị, thuận lợi lấy được chiếc váy cưới, nặng trình trịch rất có trọng lượng.

Chiếc váy cưới này không thể tùy ý gấp, sẽ có nếp nhăn, đặc biệt là chiếc váy đắt tiền như vậy, chỉ có thể nâng trên tay cẩn thận từng li từng tí rồi mang về cửa hàng treo lên.

Tống Thần Ngữ thầm ghen tị trong lòng, mặc váy cưới đẹp như vậy, lại được gả cho người mình yêu, khẳng định rất hạnh phúc.

Đâu giống cô, Dung Diệc Sâm cưới cô, cứ như vậy, ngoại trừ một tờ giấy kết hôn, ngay cả một sợi lông đều không có, thậm chí cô còn phải bù chính mình vào.

“Ai nha, Tống Thần Ngữ, đúng là oan gia ngõ hẹp!”

Một giọng nói chua ngoa lại ác ý vang lên, trong lòng Tống Thần Ngữ lộp bộp một chút, không phải đâu, cô cũng có thể gặp Lâm Vãn Như ở đây sao?

Lâm Vãn Như cầm ly cà phê, móng tay cô ta sơn màu đỏ tươi, một thân toàn đồ hàng hiệu xa xỉ, cao ngạo nhìn cô.

Tống Thần Ngữ vô thức ôm chiếc váy cưới chặt hơn một chút: “Cô… Có chuyện gì?”