“Không có việc gì. Trùng hợp gặp được cô nên lên tiếng chào hỏi.” Lâm Vãn Như nói, “Diệc Sâm đã cảnh cáo tôi, không thể tùy tiện động vào cô, tôi nào dám tìm cô kiếm chuyện?”
Nghĩ đến Dung Diệc Sâm, Tống Thần Ngữ có chút tự tin hơn.
“Tôi còn có việc.” Cô nói, “Xin lỗi, đi trước.”
“Vội vã đi như vậy làm gì? Chiếc váy cưới trên tay cô rất đẹp.” Lâm Vãn Như nói, bước lên phía trước một bước, trực tiếp ngăn cản đường đi của cô.
Móng tay đỏ tươi của cô ta xẹt qua chiếc váy cưới, trong lòng Tống Thần Ngữ đột nhiên có hồi chuông báo động vô cùng mãnh liệt.
Lâm Vãn Như cười cợt: “Chiếc váy cưới này xem ra rất đắt, không phải là chiếc váy cưới cô sẽ mặc trong đám cưới với Dung Diệc Sâm chứ?”
“Chuyện này… Không liên quan gì tới cô.”
Tống Thần Ngữ gắt gao che chở chiếc váy cưới, cô sợ Lâm Vãn Như sẽ làm ra chuyện xấu gì.
Nếu như chiếc váy này xảy ra chút vấn đề gì, công việc này của cô khẳng định khó giữ được.
“Tôi nghĩ rằng, không thể nào là của cô . Đường đường là Dung thiếu phu nhân, cần gì phải tự mình tới trung tâm thương mại Dung thị, để lấy váy cưới?”
Lâm Vãn Như nói, một nụ cười xấu xa chợt loé lên trong mắt cô ta.
Tống Thần Ngữ chưa kịp nói gì, thì đã nghe thấy Lâm Vãn Như “A” một tiếng.
“Xin lỗi, trượt tay.” Lâm Vãn Như cười nói, “Bây giờ phải làm sao?”
Cà phê trong tay cô ta, toàn bộ đều đổ lên váy cưới, để lại một vệt lớn vết bẩn màu nâu!
Tống Thần Ngữ tức giận đến cả người phát run: “Lâm Vãn Như!”
Cô ta rõ ràng đang cố ý!
Tống Thần Ngữ càng tức giận, Lâm Vãn Như càng vui vẻ cười: “Hay để tôi tìm người mang đến tiệm giặt quần áo, giúp cô giặt sạch, dù sao cũng là lỗi của tôi…”
Nói xong, Lâm Vãn Như chạm vào vết bẩn dính cà phê trên váy cưới, hai tay dùng sức kéo, lớp ren mỏng như cánh ve lập tức bị cô ta xé toạc.
Tống Thần Ngữ không thể nhịn được nữa.
Cô giơ tay tát Lâm Vãn Như một bạt tai, “Bốp” một tiếng giòn vang, mặt của Lâm Vãn Như đều nghiêng qua một bên.
“Cô đánh tôi?” Lâm Vãn Như bụm mặt, không dám tin nhìn cô, “Tống Thần Ngữ, cô lại dám đánh tôi?”
“Lâm Vãn Như, đừng khinh người quá đáng!” Tống Thần Ngữ chỉ vào mũi cô ta, “Trước kia tôi nhường cô, không phải tôi nhu nhược mà là vì nhìn mặt mũi của Lâm Phàm!”
“Cô là cái thá gì? Lâm gia chúng tôi dùng tiền mua cô về làm vợ, kết quả còn có số khắc chồng, bây giờ cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô nghĩ rằng gả cho Diệc Sâm, cô liền biến thành phượng hoàng rồi hả?”
Lâm Vãn Như nói xong, trở tay muốn tát lại cô!
Cô ta không thể uổng công chịu đựng bị Tống Thần Ngữ tát một cái này.
Tống Thần Ngữ hất tay cô ta ra: “Cô muốn đánh tôi? Không có cửa đâu, Lâm Vãn Như, tôi sẽ không lại nhường cô!”
“Tống Thần Ngữ, hôm nay tôi không trả lại mối thù bị tát này, tôi không phải họ Lâm!!”
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, các nhân viên bảo vệ trong trung tâm đều chạy đến, lập tức kéo hai người ra.
Theo sau, giám đốc trung tâm cũng tới, vừa nhìn thấy Lâm Vãn Như, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười: “Lâm tiểu thư, đây là… Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Báo cảnh sát!” Lâm Vãn Như nổi giận đùng đùng nói, “Người phụ nữ này đánh tôi!”
Giám đốc quay đầu lại nhìn Tống Thần Ngữ một chút, Tống Thần Ngữ vẫn luôn cúi đầu, đau lòng nhìn chiếc váy cưới vừa bẩn vừa rách. Xong rồi, e rằng công việc này thật sự không giữ được rồi.