Chương 25: Thả bồ câu tất cả mọi người ở Dung gia
Cả tập đoàn Dung Thị, thậm chí toàn bộ giới xã hội thượng lưu ở An Thành hầu như đều biết, con gái duy nhất của Dung gia Dung Thiển Tô thích Cố Bắc Niên.
Thậm chí, cô ấy vì theo đuổi Cố Bắc Niên, không chút do dự dùng hết tất cả mọi tâm tư cùng thủ đoạn.
Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình…
Dung Diệc Sâm chẳng muốn nói gì thêm với cô ấy, cô em gái này của anh đặc biệt mắt toét, nhất quyết phải là Cố Bắc Niên, người khác nói cái gì cũng không nghe.
“Vậy em cứ tiếp tục mất mặt đi.”
Dung Diệc Sâm đi vào thang máy chuyên dụng của tổng tài, Dung Thiển Tô cũng đi theo vào.
Dung Thiển Tô cười lấy lòng: “Anh, tối hôm qua sao anh không tới nhà cũ Dung gia? Sắc mặt ông nội rất khó coi.”
“Tạm thời có chuyện.”
“Có chuyện gì?” Dung Thiển Tô hỏi, “Em có nhắc tới chuyện anh kết hôn với Cố Bắc Niên, lại nói cho anh ấy biết, anh thả bồ câu* tất cả mọi người ở Dung gia. Anh đoán xem, anh ấy nói gì?”
Thả bồ câu*: Hiểu như cho leo cây
Dung Diệc Sâm có trực giác, trong miệng Cố Bắc Niên sẽ không nói ra được lời tốt đẹp gì.
Quả nhiên, Dung Thiển Tô cười trộm: “Anh ấy nói, chắc chắn là đêm xuân đáng giá nghìn vàng, đêm tân hôn, anh ở trong sự ôn nhu của chị dâu, không nỡ rời đi.”
Dung Diệc Sâm nhíu mày: “Cố Bắc Niên biết được rất nhiều. Em nói xem, sao cậu ấy có nhiều kinh nghiệm như vậy?”
Nụ cười của Dung Thiển Tô lập tức đông cứng trên khuôn mặt.
“Anh!”
“Cố Bắc Niên là cao thủ tình trường, em không kiểm soát được cậu ta đâu.”
“Anh… Anh ấy chỉ là gặp dịp thì chơi!” Dung Thiển Tô nói, “Em hiểu anh ấy là người như thế nào.”
“Em có thể tiếp tục lừa gạt mình.”
“Anh đừng làm em sợ.” Dung Thiển Tô khẽ hừ một tiếng, “Anh, rốt cuộc khi nào em mới có thể gặp chị dâu?”
Dung Diệc Sâm bình tĩnh đáp: “Sớm hay muộn em sẽ gặp được.”
Cửa thang máy mở ra, Dung Diệc Sâm bước ra ngoài, Giang Chỉ nở nụ cười lịch sự với Dung Thiển Tô, sau đó chạy nhanh đi theo.
Rất nhanh, Dung Diệc Sâm vùi đầu vào trong công việc, mở các cuộc họp, gặp khách hàng, ký các văn kiện quan trọng.
*
Biệt thự Vọng Thu.
Tống Thần Ngữ ngâm mình trong bồn tắm rất thoải mái, mê man ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì nước đã lạnh.
Cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, nhưng… Lúc cô đi ra khỏi phòng ngủ, cô rất xấu hổ, lạc đường.
Tầng hai này sao có nhiều hành lang như vậy, đi tới đi lui, cô đều đi quanh gần như sắp ngất cũng không thấy cầu thang ở đâu.
“Dung Diệc Sâm này, xây chỗ này lớn như vậy làm gì, còn thiết kế phức tạp như vậy…”
Ngay khi Tống Thần Ngữ nhỏ giọng oán giận, cuối hành lang, xuất hiện một người đàn ông trung niên ước chừng khoảng 50 tuổi, khuôn mặt hiền lành, tinh thần sáng láng, chắp hai tay ở trước mặt.
“Thiếu phu nhân, chào buổi sáng.”
Tống Thần Ngữ bị âm thanh đột ngột vang lên làm cho sợ hết hồn: “Ông… Ông là?”
“Thiếu phu nhân, tôi là quản gia của biệt thự Vọng Thu, Kỷ Hách.”
Tống Thần Ngữ cảm thấy hơi xấu hổ, nhất định là cô lang thang quanh ở chỗ này, bị quản gia thấy được.
Cô ha ha che giấu sự xấu hổ: “Hóa ra nơi này gọi là biệt thự Vọng Thu, tên rất hay, là Dung Diệc Sâm đặt sao?”
“Đúng vậy, Thiếu phu nhân.”
“Vậy… Dung Diệc Sâm đâu?”
Kỷ Hách vô cùng khách khí cười nói: “Dung tiên sinh đã đến công ty. Thiếu phu nhân, mời đi theo tôi, bữa sáng đã chuẩn bị tốt cho ngài.”
Không để lại bất kỳ dấu vết nào, Kỷ Hách đã giải quyết được sự xấu hổ khi bị lạc đường của Tống Thần Ngữ.