Ánh mắt vô lại đó của Bạch Khôi Nguyên làm Minh Hoa và Thiên Tuệ cảm thấy khó chịu. Đúng lúc Thiên Tuệ định cho hắn một bài học thì Minh Hoa gắp miếng thịt phi vào mặt Bạch Khôi Nguyên.
Trên mặt Bạch Khôi Nguyên vẫn nở nụ cười, hắn vừa định giơ tay ra đỡ lấy miếng thịt thì đột nhiên ý thức truyền đến một cảm giác to lớn, miếng thịt lớn vô cùng đang đè lên người hắn, xung quanh tối tăm hẳn đi.
Lúc Bạch Khôi Nguyên thoát khỏi cảm giác đó, kinh hãi mở mắt thì thấy mình đã ngồi bệch xuống sàn, miếng thịt nướng đầy mỡ nhỏ dính trên bạch y của hắn.
Không chỉ Bạch Khôi Nguyên, đám bạn đi cùng hắn và những huyền sư kia cũng thấy kinh ngạc. Bọn họ không biết Bạch Khôi Nguyên đã trải qua cảm giác gì, chỉ thấy khi miếng thịt nhỏ bay tới thì khuôn mặt hắn trắng bệch, ngã xuống như thể đó không phải miếng thịt mà là một tảng đá lớn.
Bị nhiều người vây xem như vậy khiến cho khuôn mặt hắn nóng lên vì xấu hổ, hắn quát: “Hắc vệ, ra đây cho ta.”
Bạch Khôi Nguyên vừa dứt lời, ba hắc y nhân xuất hiện, phá gãy một cái bàn lớn và mấy cái ghế. Bọn họ là bảo tiêu ẩn mình của Bạch Khôi Nguyên, tu vi Thanh Liên nhị tinh. Không hổ là Bạch gia là thế gia nhất lưu, đến cả bảo tiêu cũng so với đám huyền sư tán tu kia mạnh hơn xa.
Những người hóng chuyện kia bắt đầu cảm thấy không khí có vẻ trầm xuống rồi, sắp có đánh nhau thì bắt đầu trả tiền nhanh rồi rời quán. Những dân thường chạy ra tán loạn, những huyền tu ẩn nấp khí tức của mình, ai cũng không muốn bị vạ lây.
“Ta thật sự chỉ muốn làm quen với hai vị, nhưng nếu đã không cho Bạch Khôi Nguyên này mặt mũi thì hãy uống rượu phạt đi. Các ngươi, bắt hai cô gái này lại cho bổn thiếu gia.” Bạch Khôi Nguyên lạnh giọng ra lệnh.
Ba tên bảo tiêu hắc y kia lập tức xông lên. Cánh tay sắp chạm vào người Minh Hoa thì bị cô bắt lấy.
Răng rắc!
“A...” Bảo tiêu hắc y la thất thanh, khuôn mặt tên bị Minh Hoa bắt lấy tay vặn vẹo. Hắn bị cô bóp gãy xương bên trong.
Minh Hoa đạp tên kia dưới sàn, cầm tay tên bảo tiêu còn lại ném hai bọn chúng thẳng vào người Bạch Khôi Nguyên.
Rầm! Rầm! Mấy cái bàn, ghế gỗ bị ba người đè gãy, gỗ vụn vươn vãi khắp sàn nhà.
Tên bị Minh Hoa đạp dưới sàn có tu vi Thanh Liên tam tinh cũng không thể nhấc nổi người dậy.
Tràng cảnh này làm đồng bạn của Bạch Khôi Nguyên phải lùi lại, cảnh giác nhìn Minh Hoa. Những huyền sư ẩn núp kia cũng cảm thấy may mắn vì không bị sắc làm mờ mắt mà đi trêu chọc Minh Hoa.
Bọn họ chắc rằng Minh Hoa là một huyền sư có tu vi rất mạnh, chỉ là đang ẩn giấu tu vi mà thôi.
Cô đạp nốt tên dưới sàn ra. Cả ba đều là Thanh Liên chiến sĩ, thân thủ rất khá mới được theo hộ tống Bạch Khôi Nguyên thế mà không ai chịu nổi một đòn của Minh Hoa.
Dù thế nhưng bọn họ làm bảo tiêu bao nhiêu năm, kinh nghiệm vẫn còn đó, gặp được cường giả thì việc đầu tiên phải bảo toàn cho thiếu chủ chạy thoát. Cả ba ôm lấy Bạch Khôi Nguyên chạy đi.
Bao nhiêu năm càn quấy, nào có việc Bạch Khôi Nguyên hắn phải chịu nghẹn khuất đến thế, bị một nữ nhân làm cho mất mặt đến vậy. Hắn quát to: “Nhớ lấy, ngươi dám đụng vào ta là dám đối đầu với Bạch gia, hãy chờ đó.”
Vừa dứt lời một miếng gỗ ném thẳng vào mặt Bạch Khôi Nguyên làm hắn gào to: “Chờ đó.”
Đám bạn của hắn thấy hắn bỏ chạy cũng không ở lại nữa, ai biết được cô gái tóc trắng kia có giận cá chém thớt bọn họ không.
Những huyền sư ẩn nấp kia, những ai có mặt ở trong đây nhìn tràng cảnh vừa rồi hết sức sảng khoái. Bọn họ có lòng nhưng không ai có lực mà dám đối đầu với Bạch gia, nhìn tên vô lại ác bá đó.
Đồng thời họ cũng thấy lo lắng cho cô nương tóc trắng kia, Bạch gia trong triều quyền hành rất cao, rất để ý thể diện, cô nương kia đã đánh Bạch Khôi Nguyên là đang đánh vào mặt Bạch gia, bọn họ sẽ không để yên như vậy đâu.
Nghĩ nghĩ vậy nhưng cũng không ai dám ra khuyên hai người, lỡ như tai bay vạ gió bị đánh thì sao.
Bọn chúng xác thực rất may mắn, trước mặt Thiên Tuệ nên Minh Hoa đã tha cho họ để không làm hỏng tâm tình ăn uống, nếu không cô đã giết chúng rồi.
“Ha, ta phát hiện muội càng lớn càng giống Lệ thúc đấy.” Minh Hoa vừa ngồi lại thì Thiên Tuệ cười nói.
“Hả, thật sao?” Minh Hoa dửng dưng nói, cô gắp miếng thịt nhàn nhã ăn tiếp như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Những tiểu nhị phục vụ quán thở dài dọn dẹp đống hỗn độn. Tháng này có lẽ bọn họ sẽ bị trừ lương nữa rồi nên mặt mày ai củng ủ dột.
“Ừm, tiểu nhị, toàn bộ bàn ghế gãy đó ta thay muội ấy trả.” Thiên Tuệ vừa nói vừa lấy trong không gian một khối tinh thạch trung phẩm mà Hoài Nam vương gia tặng họ.
Bọn tiểu nhị thấy tinh thạch trên tay Thiên Tuệ thì sáng mắt ra, nhưng bọn họ cũng rất có nguyên tắc nghề nghiệp, vừa định từ chối thì nàng nhíu mi lại, tỏ rõ nếu họ không nhận lấy thì nàng sẽ rất không vui.
Bọn họ vội vàng nhận lấy, còn sợ Thiên Tuệ sẽ đổi ý. Đùa sao, một viên tinh thạch bình thường có giá năm mươi lượng hoàng kim, đủ dư để bọn họ sống mấy năm rồi huống chi khối tinh thạch này còn sặc sỡ hơn nữa, ước chừng đủ mua vài ba cửa tiệm của họ rồi. Không lỗ không lỗ.
Ra tay hào phóng, khí chất tôn quý, thân thủ bất phàm kia càng làm bọn họ phỏng đoán hai người có lẽ là đệ tử tông môn nào đó xuống núi ngao du. Nếu thế thì chỗ tiền này thật chẳng đáng là bao với tông môn bọn họ.
Tửu lâu lại sôi nổi lần nữa, ai cũng ngồi lại vào bàn, bắt đầu đoán già đoán non thân phận cùng tông môn của hai người.
Thậm chí có vài người còn so sánh với những cô nương trên Bách Hoa bảng. Bách Hoa bảng là bảng xếp hạng tự phong của một nhóm thanh thiếu niên đế đô, trên bảng đều là mĩ nữ thiên tư trác tuyệt, tu vi siêu cường và dung mạo tuyệt sắc. Đồng dạng với bên nữ, bên nam cũng có Bách Cường bảng.
“Hầy, phu quân làm gì mà lâu thế nhỉ?” Thiên Tuệ phồng má, nhìn thịt nướng trước mắt tự hỏi.
Lúc này Chí Trung đã ở sâu trong cửa hàng chi nhánh của Quang Huy. Hắn đang trao đổi với hai ông lão, là quản lí của chi nhánh này.
“Tiền đều đã chuẩn bị đủ, công tử, ngài có mang theo không gian giới chỉ không?” Hai ông lão cười nói khách khí vô cùng.
Làm giao dịch quặng thiết cực phẩm như thế này, bên trên nếu biết được hai ông có thể được thăng chức cũng không chừng nên đối Chí Trung rất cung kính, lấy lòng.
“Không cần, hãy chuyển số tiền đó cho người này.” Chí Trung vừa nói vừa lấy ra lệnh bài của Hoài Nam Vương.
Nhìn thấy tấm bài đó sắc mặt cả hai càng thành thật hơn nữa, chắp tay cúi đầu nói: “Hóa ra ngài là khách quý, chúng ta thất lễ rồi.”
Chí Trung không kiên nhẫn mà bỏ đi luôn, làm bọn họ đánh giá càng cao.
“Không hổ là người quen của vương gia, trước khối tài sản thế này cũng không liếc mắt.” Một ông lão áo xám vuốt râu nói.
“Này, ông từng gặp qua thanh niên này chưa, ta cảm thấy có chút xa lạ nhưng cũng có chút gần gũi với Hưng Nam chúng ta.” Ông lão áo nâu nói.
Hai người nhìn bóng lưng Chí Trung mà đoán già đoán non.
Chí Trung xác thật không để đống tài sản đó vào mắt, đồng dạng nếu Minh Hoa và Thiên Tuệ ở đây cũng thế, bởi ba người họ có xuất phát điểm rất cao. Chí Trung là hoàng đế Đại Việt, Minh Hoa là nữ nhi của U Lệ ma quân cùng nắm giữ quyền hành lớn ở ma giới với La phủ của Thiên Ttuệ thì sao có thể để ý tiền tài gì đó được.
Đến lượt Chí Trung xuất hiện thì làm bọn thiếu nữ, tiểu thư thậm chí là những mĩ phụ kia một trận xao động tiếp theo.
…
Ở trong một căn phòng cách đó không xa, có một lão béo đang nhàn nhã uống trà, thưởng thức món cá chiên giòn. Đó là Hoài Nam Vương mập mạp.
Cánh cửa đột nhiên bị ai đó mở văng ra, “rầm” một tiếng. Một bóng người bước nhanh vào, khí nóng quanh người đó bốc lên làm Hoài Nam Vương dừng động tác.
“Hoài Nam thúc, thúc hố ta.” Hắn ta mặc bạch y, đeo trang sức giá trị liên thành, một tay ôm khuôn mặt bầm tím giận dữ quát với Hoài Nam Vương. Đó là Bạch Khôi Nguyên vừa bị đánh.
“A, Khôi Nguyên hiền chất đó hả.” Hoài Nam Vương nhìn khuôn mặt Bạch Khôi Nguyên bầm tím thì phì cười.
Còn cười được nữa. Khuôn mặt Bạch Khôi Nguyên càng đen lại, hắn hừ lạnh: “Tại thúc mà mặt mũi của ta mất sạch rồi nè, chẳng thăm dò được gì mà còn bị đánh nữa.”
“Hừ, nhà ngươi mà còn danh dự nỗi gì. Chẳng phải ta nói là đừng trêu chọc người đó sao.” Hoài Nam Vương không để ý đến hắn, ông ta cắn con cá nướng ngon lành trước mặt.
"Ai biết cô nương đó mạnh như vậy. Tức chết ta rồi."
Bạch Khôi Nguyên bực mình ngồi phịch xuống ghế, nốc cả bình rượu vào miệng, lau khóe môi nói: “Nếu không phải vì cái kế hoạch hoang đường của các người, thanh danh Bạch gia ta sao xuống dốc như vậy.”
Kế hoạch của quân chủ và Hoài Nam Vương thảo luận với cao tầng Bạch gia là phái một nhóm con cháu ra quấy rối, giở trò với những huyền sư, đệ tử tông môn thế gia kia, kích phát sự phẫn nộ, chiến ý đấu tranh giai cấp gì gì đó để tạo nên cường giả, thậm chí là một triệu hồi sư.
Trái ngược với những dự kiến kia, cường giả thì không có, triệu hồi sư cũng không, chỉ có thanh danh của Bạch gia trăm năm nay thấp đến chạm đáy luôn rồi.
“Bỏ qua cái đó đi, hôm nay ta vì thúc bị thương, thúc định bồi thường ta thế nào đây?” Bạch Khôi Nguyên dừng lại chút thì nói tiếp: “Ta muốn một cái thiết phiến linh phẩm.”
Hoài Nam Vương vừa nghe tới thì phụt hết cá trong miệng ra, nói: “Linh phẩm, sao ngươi không đi giết ta luôn đi.” Tên nhóc này, mở miệng một phát là muốn thẻo miếng thịt của ông rồi.
“Chẳng phải năm ngày sau Phá Thạch tông luyện chế linh phẩm binh khí sao, thúc xem ta vì đại nghĩa của hai người mà ra sức như thế, thậm chí còn bị huỷ dung nữa, một kiện linh phẩm bảo khí mà cũng không cho ta được nữa, thúc có còn là người không, có còn là người không?” Bạch Khôi Nguyên vừa tức giận vừa chỉ tay vào khuôn mặt bầm tím của mình nói.
Hoài Nam Vương thả tinh thần ra dò xét, xác thực vết thương trên mặt Bạch Khôi Nguyên là thật, rất đau đớn. Ông ta thở dài nói: “Thôi được thôi được, ta sẽ nói hoàng huynh dành cho ngươi một cái thiết phiến linh phẩm.”
“Thật sao, thúc nói rồi đó, không cho phép rút lời.” Ánh mắt Bạch Khôi Nguyên sáng ngời, cầm lấy hai vai Hoài Nam Vương nói. Sợ ông ta đổi ý hắn liền phi ra khỏi phòng ngay.
Nhìn về nơi Bạch Khôi Nguyên vừa biến mất, Hoài Nam Vương nhíu mi. Kì quái, sao cứ có cảm giác bị lừa đảo thế này. Mà thôi, ăn trước cái đã.
Bạch Khôi Nguyên chạy băng trên những nóc nhà kia, xung quanh tản ra khí tức Thanh Liên thất tinh, tu vi thật sự của hắn, không phải là huyền sư cửu tinh như đám bạn hắn vẫn tưởng. Thiên phú của hắn cao vô cùng chứ không phải chỉ dựa vào gia tộc.
Bạch Khôi Nguyên là thuộc con cháu đích hệ của Bạch gia nên phải ẩn giấu tu vi, làm theo kế hoạch của trưởng bối. Ai cũng nghĩ dòng chính Bạch gia bắt đầu suy yếu, dòng thứ thế chỗ nhưng chỉ ở trong hang mới biết hang rộng.
Đa số để tử Bạch gia trong tông môn đều là chi thứ, dòng chính luôn tu luyện tại gia tộc.
Hắn nhớ lại khi đối mặt với ánh mắt của cô nương tóc trắng kia, cảm giác như có một bóng ma lớn trước mặt hắn vậy. Đến giờ vẫn còn rùng mình.
Hắn để thuộc hạ bị thương, ăn đan dược tự thương tổn mặt mình, làm tất cả như một tai nạn để Hoài Nam Vương cho hắn bảo khí linh phẩm kia, hắn cảm thấy thật đáng giá.
“Khà khà, các huynh tỉ kia có lẽ sẽ rất đỏ mắt với thứ này đây.” Dừng lại một chút, hắn nghĩ: “Mà khoan, sao chỉ ta mới bị đánh thế được. Chẳng phải bọn họ cũng chấp hành nhiệm vụ thế này sao.”
Khuôn mặt của Bạch Khôi Nguyên dần dần thiếu đạo đức, đầu hắn bắt đầu xuất hiện ý nghĩ nghịch ngợm không an phận. Có lẽ một đợt quậy phá nào đó sắp xảy ra rồi.