Chương 177: Chương 176: Tập đoàn Bạch gia

Tửu lâu nơi mà ba người ăn uống, dù mới trải qua một trận đập phá xong thế nhưng khách khứa ra vào càng lúc càng nhiều, vì những vị khách trước kia gặp được ba người thì cứ ra ngoài rao tin, nói bóng nói gió, thêm bớt thổi phồng như thần tiên giáng thế làm ai cũng tò mò.

Bọn họ muốn tới xem với mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi có thể hưởng được ít phúc của tiên nhân.

Dưới những con mắt soi mói, trộm liếc như vậy làm Chí Trung và Thiên Tuệ hơi khó chịu. Nàng nói: “Đi thôi.” Vừa nói xong đứng dậy đạp không phi hành ra ngoài xe sói.

Chí Trung đang gắp một miếng thịt lên ăn thì bị Minh Hoa nắm áo kéo đi.

“Khoan đã, cho ta ăn...” Chí Trung lên án.

Bọn họ bỏ đi để lại những con mắt vẫn còn sững sờ.

“Người đó vừa bay kìa...”

“Đúng là tiên trưởng rồi...”

“Không ngờ hôm nay ta lại may mắn gặp được tiên trưởng, còn là ba vị nữa...”

“...”

Trái ngược với dân thường, những huyền sư, những tán tu kia thì thầm cảm thấy kinh hãi và may mắn, may mắn vì không chọc vào ba người. Vì huyền sư cảnh giới Tử Liên mới có thể đằng không bước đi.

Cảnh giới Tử Liên là gì chứ, đó gần như là cảnh giới đỉnh cao trong mắt các huyền sư tán tu rồi. Một Tử Liên cường giả có thể trở thành gia chủ, tự lập môn phái riêng, trở thành một nhân vật có địa vị cao trong triều đình, được hoàng gia bảo vệ, tiền tài, danh vọng vô số.

Tuy nhiên tán tu đạt tới cảnh giới Tử Liên là điều không thể, bởi cần rất nhiều tài nguyên tu luyện, hậu thuẫn lớn, trước kia chỉ có duy nhất một vị tán tu làm được điều đó, là gia chủ đầu tiên của Bạch gia, triệu hồi sư huyền thoại.

Tuy nhiên tỉ lệ đó vô cùng thấp, vì thế nên bọn họ đã cho rằng ba người Thiên Tuệ là đệ tử tông môn hoặc gia tộc đỉnh cấp.

Giữa đường lớn, có hai con sói kéo xe gây chú ý lớn, ai nấy đều tránh đường bởi khuôn mặt người cầm cương đang hiện lên vẻ cộc cằn bất thiện.

Có mấy khối u xuất hiện trên trán Chí Trung vì hắn đã lên án hành động cưỡng ép, bóc lột, bạo lực của Minh Hoa.

“Con nhỏ xấu xa... Ôi... Đói quá...” Chí Trung ai oán vô cùng. Tu sĩ tu luyện có sức chịu đựng rất lớn, với cấp bậc hiện giờ hắn hoàn toàn có thể nhịn ăn trong bốn tháng, chỉ là đã lâu không ăn thịt làm hắn sinh ra thèm thuồng mà thôi.

Đi được một quãng thì hắn nhớ ra một việc quan trọng.

“Thôi chết, ta quên hỏi lão già ấy địa điểm gặp mặt rồi.” Chí Trung tự bát vào đầu mình một cái. Hàng hóa hắn đều giao ra rồi, còn gì nữa đâu mà chờ mong vào thông tin về ma giới chứ.

Bỗng có một dòng suy nghĩ hiện lên. Từ những ánh mắt thất thố khi hai quản lí kia thấy lệnh bài, khí chất hào sảng quý phái đến câu chuyện mà Hoài Nam Vương kể trên xe lúc đó, nếu câu chuyện đó là thật thì một kẻ đủ hiểu rõ tình hình một quốc gia như thế chắc chắn phải có địa vị rất cao trong triều đình.

Chí Trung lấy tấm bản đồ ra. Hắn thầm gật đầu, hướng đi là đế đô tô đỏ trên bản đồ.

Cỗ xe băng băng trên đường, vượn qua mọi thôn làng. Trong xe tiếng gió mát vù vù, bên ngoài mọi vật đều hòa cùng cái bóng mình vào ban trưa.

Khi bọn họ đi qua một hàng quán nhỏ lạ thì Minh Hoa chợt nói lớn: “Dừng lại.”

Lời vừa nói ra làm Chí Trung thắng gấp, lại có chuyện gì nữa đây.

Minh Hoa không giải thích gì nhiều, cô nhảy xuống xe đi vào trong quán. Vừa rồi cô cảm nhận được có một thứ gì đó gọi mình. Có một sợi dây liên kết vô hình giữa cô và vật trong quán kia.

Thiên Tuệ và Chí Trung thấy trạng thái vội vã của cô thì cũng đi theo xem thử.

Đó là một hàng quán bày bán các loại binh khí, đan dược, tinh thạch, huyền thư... Nói chung có thứ gì bán được họ đều bán ở đây cả.

“Xin chào, tại hạ là chủ quán, các vị muốn mua thứ gì thì cứ lựa, nhưng ta nhắc nhở trước là nếu mua xong vật dụng, hỏng hóc gì quán ta sẽ không chịu trách nhiệm.”

Một ông lão áo bào xám ngồi ở giữa bàn nói. Nói xong ông ta lại cúi xuống đọc sách, hoàn toàn không để tâm tới ba người, như thể họ chỉ là người qua đường mà không phải khách vậy.

Minh Hoa đi theo tia liên kết, tới những bao bố lớn chứa rất nhiều đao kiếm. Trên những bao bố có một cái kệ sách, trên đó có một cái vỏ kiếm. Minh Hoa với tay lấy nó.

Vỏ kiếm đỏ thẫm, bên trên có những đường hoa văn hoàng kim đặc biệt, như một loại chú ngữ nào đó.

“Nếu cô nương muốn mua võ kiếm đó thì lão phu nói trước, nó đã bị nguyền rủa. Tất cả những người mua nó trước kia đều vì cảm thấy nó bất phàm. Thế nhưng tất cả bọn họ đều bỏ mạng.” Ông lão nhìn vỏ kiếm trong tay Minh Hoa nói.

Đó quả thật là một vỏ kiếm ma quỷ, chính ông ta cầm lên cũng cảm nhận được có những ánh mắt gì đó đang nhìn chằm mình, ông cũng định vứt đi rồi nhưng vì hoa văn đẹp mắt nên cứ để chưng ở đó, cũng cảnh báo những ai ham của mà lấy nó.

Minh Hoa không để tâm tới lời đe dọa kia, ngay khi cô vừa cầm lấy nó, chuôi kiếm ở trong không gian ý thức cũng động đậy, có phản ứng, hai thứ này rõ ràng là cùng một nguồn.

“Ta muốn lấy cái này.” Minh Hoa đặt vỏ kiếm lên bàn nói.

Ông lão còn định nói gì thì thấy ánh mắt không thể đổi ý của Minh Hoa thì lại im lặng thôi.

Trong khi đó Thiên Tuệ và Chí Trung đang quan sát những binh khí kia. Có những dạng binh khí mà Chí Trung cảm thấy rất quen thuộc, hắn bật thốt ra: “Thật giống như ở Đại Việt.”

Ngay khi Chí Trung dứt lời thì ánh mắt ông lão mở to ra nhìn hắn. Giọng nói già lần nữa vang lên: “Thanh niên, ngươi vừa nói gì?”

“Thật giống Đại Việt?” Chí Trung nhìn ông ta một cách khó hiểu, buộc miệng lặp lại.

Đột nhiên ông lão cúi đầu chắp tay nói: “Là lão phu không có mắt, không thấy khách quý.”

Ông ta lập tức chạm nhẹ lên một góc bàn, đằng sau bức tường của ông lão, một cánh cửa lớn mở ra. Ông ta cung kính nói: “Mời ba vị theo ta.”

Nói rồi ông ta đi vào căn phòng. Ba người nhìn nhau khó hiểu, song Chí Trung nói: “Cứ đi thôi.” Chí Trung ngồi ở trên cao không dài cũng không ngắn, nhưng đủ nhìn rõ lòng người, hắn biết ánh mắt thật tâm cung kính kia là thật, sẽ không có nguy hại gì nên mới yên tâm đi trước.

Thiên Tuệ và Minh Hoa gật đầu theo sau. Khi cả ba đi vào, căn phòng đóng lại, cửa quán bên ngoài cũng đóng nốt, treo biển “Nghỉ Bán”.

Bên trong là một nơi tối tăm, ông lão vỗ tay hai tiếng thì khắp nơi lóe lên ngọn lửa huyền ảo, chiếu rõ những bức tường gạch đỏ thần bí.

Có một lối đi lớn phía trước, trên lối đi đó rải đầy tinh thạch. Bên trên những bức tường có treo những bức tranh với những nhân mạo khác nhau. Tuy nhiên bọn họ cùng mặc một loại y phục, mà y phục này cũng khá là lạ trong mắt ba người.

“Đó là y phục gì thế, sao ta chưa từng thấy nhỉ?” Chí Trung tò mò hỏi. Những hắc y đó nhìn rất trang trọng, lịch lãm, cảm giác như tôn lên tất cả vẻ đẹp của một người đàn ông mạnh mẽ.

“À, y phục đó gọi là com lê, thứ màu đỏ mà bọn họ mặc cùng gọi là cà vạt, áo bên trong là sơ mi trắng. Còn ở kia là bộ vét.” Ông lão vừa đi vừa chỉ chỏ giải thích.

“Vét? Cà vạt?” Cả ba người tỏ vẻ rất mới lạ với những tên gọi này.

Ông lão giải thích thêm: “Đây được bắt nguồn từ vị gia chủ đầu tiên của Bạch gia, chắc cả ba vị đều biết đó là một triệu hồi sư tôn quý nhất cả tứ quốc. Chính ông ấy đã mang tới những y phục thời thượng này.”

“Ông ấy là một tán tu chỉ với sức một thân một mình đi được tới cảnh giới trên cả Thải Liên, đáng tiếc ngài đã vẩn lạc trong đại chiến giữa hai vực hơn năm nghìn năm trước.” Ánh mắt ông lão không che giấu nổi vẻ sùng bái và bi thương, tiếc nuối.

Cả bốn người đi tới đâu thì ánh lửa mọc lên tới đó. Chẳng biết lúc nào họ đã đi tới căn phòng cuối cùng.

Ông lão dừng trước căn phòng, đưa tay vào trong ý bảo họ đi vào, ông ta chỉ theo họ đến đây.

Lúc cả ba bước vào đó thì ngửi được mùi khói kỳ lạ, dưới đất thì có rất nhiều giấy vụn rải rác.

Một người thanh niên mặc com lê đỏ, sơ mi trắng ở giữa bàn, miệng đang ngậm thứ gì đó phát ra mùi khói kia.

Tia sáng lóe lên, ba bức tường hiện lên những dánh sách dài ngoằn, mỗi tường là ba màu vàng, bạc, đồng khác nhau. Những cái tên trên đó đều mang họ Bạch, những con số bên mỗi cái tên đang không ngừng tăng lên, sắp xếp thứ hạng của tất cả.

“Xin chào quý khách, ta là Bạch Minh, chào mừng đến công ty Bạch Gia, quý khách muốn mua gói dịch vụ nào ạ?” Thanh niên Bạch Minh cung kính nói, đồng thời hắn phả ra khói thuốc làm Minh Hoa và Thiên Tuệ thấy hơi khó chịu.

Đồng thời hắn lấy ra một cuốn sách, lật lật đến trang nào đó thì nói: “Năm nay Bạch gia có chương trình khuyến mãi cho gói Bạch Liên cửu tinh, giảm hơn 20%, đảm bảo uy tín, chất lượng, quý khách sẽ không lo con cháu, đệ tử mình gặp khó khăn trong việc đột phá Thanh Liên nữa.”

“Đột phá Thanh Liên ngay lập tức có ngay gói ổn định tu vi, giảm chỉ còn 60% so với năm ngoái. Cam kết hoàn tiền 100% khi bên công ty ta không thực hiện được hợp đồng.”

"Nếu kinh tế quý khách đang kẹt thì không sao, Bạch gia chúng ta có gói cứu trợ kinh tế, hỗ trợ vay vốn với lãi suất thấp 15% một năm mà thôi. Tất cả đều vì tương lai con cháu, đệ tử của quý khách."

Khuôn mặt tươi cười, giọng điệu hắn ta vừa chỉ vừa diễn thuyết trông vô cùng chuyên nghiệp, lão luyện.

Cả ba người nghe mà không hiểu hắn nói cái quái gì cả, ánh mắt bọn họ nhìn thanh niên trước mắt đờ đẫn.

“À ừm... Ngài có thể giải thích một chút không, gói Bạch Liên là gì, còn cái gì mà công ty?” Chí Trung gãi đầu thắc mắc. Không hiểu sao hắn cứ có cảm giác như nông dân dưới quê lên huyện lớn vậy.

“Hửm, ngài không biết công ty chúng ta là gì sao có thể vô đây được?” Dừng lại một chút hắn nói: “À, có thể là có ai đó giới thiệu tới, vậy ta xin giải thích cho các vị một phen.”

“Một huyền sư bước vào còn đường tu luyện, để tấn thăng cảnh giới thì ngoài tài nguyên ra phải có một tâm tính thật kiên định, phải có một cái tâm tranh cường, đấu chọi để giành lấy tài nguyên giữa các tộc nhân, đệ tử trong thế gia, tông môn.”

“Có rất nhiều huyền sư vì để thua một vài trận, tâm ma sản sinh gây ra nản lòng, thoái chí. Có nhiều người dừng lại ở một cảnh giới quá lâu không thăng tiến rồi từ bỏ, có nhiều huyền sư sống quá an nhàn đã mài mòn đi bản lĩnh của mình. Đây là những điều thường gặp ở thế giới cá lớn nuốt cá bé, người người chạy đua này.”

“Một khi con cá nản lòng, mạc cho dòng nước cuốn trôi đi thì coi như cuộc đời của nó sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn. Chính vì vậy công ty Bạch gia hoặc có thể gọi là tập đoàn hoặc Bạch gia cũng được, ra đời.”

“Chúng ta phái những con cháu gia tộc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tạo nên sự ức chế, bắt nạt với quy mô nhỏ cho phép nhằm kích thích sự đấu tranh, ý chí vươn lên, đột phá bình cảnh của những gia tộc, tông môn đã bỏ tiền để mua sự phục vụ của chúng ta.”

Kết thúc lời giới thiệu, cả ba người nhìn về thanh niên đó với ánh mắt mở to, không thể tin được là còn có loại hình buôn bán quái quỷ này.

“Ta có thắc mắc, có phải những thứ này đều là từ vị gia chủ Bạch gia đầu tiên kia không?” Thiên Tuệ hỏi.

“Chính xác thưa quý khách.” Thanh niên nhìn thấy dung mạo của Minh Hoa và Thiên Tuệ lúc nãy thì có hơi lóe mắt, nhưng được dạy dỗ chuyên nghiệp nên hắn biết rõ, phàm là người có dung mạo càng đẹp thì tu vi cũng sẽ rất cao.

Mà tu vi cao đồng nghĩa với gia thế lớn, mà gia thế lớn đồng nghĩa với tiền tài, đó là doanh thu của Bạch gia bọn họ nha, cho nên là không được có những ánh mắt, biểu hiện quá phận.

Những điểm đỏ trên bản đồ con kia là những chi nhánh nhỏ của bọn họ, có mặt ở khắp Thiên Ngân đại lục.

Thanh niên Bạch Minh hút cái vật nhỏ trước miệng thật sâu, đốm lửa cạn xuống rồi nhả ra một hơi, trên mặt thỏa mãn vô cùng, tự tại thoải mái như thể hắn đang ở một mình vậy.

Ngửi thấy mùi khói đó Chí Trung không những không khó chịu mà còn cảm giác hương thơm nhàn nhạt nữa, hắn hỏi: “Thứ ngài đang cầm là gì thế?”

“Cái này hả, gọi là xì gà, là thuốc lá đấy, làm một điếu không?” Thanh niên Bạch Minh ung dung đưa tới trước mặt Chí Trung một hộp đầy những cây như vậy.

Chí Trung bắt chước Bạch Minh cầm hai ngón lên, Bạch Minh đưa ngón tay của mình ra đốt lửa đầu của điếu thuốc, hắn là một huyền sư hỏa hệ nên việc thế này là rất bình thường.

Chí Trung cầm lên như Bạch Minh, bỏ trước miệng hút một phát. Hắn kinh ngạc nhìn điếu thước trong tay mình, nhả ra một hơi khói, nói: “Cực phẩm, thứ này là cực phẩm.”

Vừa nói xong thì Minh Hoa tát vào đầu hắn một cái, Thiên Tuệ thì nhéo lỗ tai hắn, nàng không chịu nổi mùi thuốc, nhíu mi nói: “Ta cấm chàng hút thứ đó nữa đấy.”

“A đau đau, ta không hút, không hút nữa.” Chí Trung vội vàng bỏ điếu thuốc xuống, lỗ tai hắn bị Thiên Tuệ nhéo đến đỏ luôn rồi.

Nhìn tình cảnh bà nói một ông không dám nói hai này làm Bạch Minh thấy tức cười. Chí Trung ho nhẹ, lấy ra lệnh bài của Hoài Nam Vương trong túi, nói: “Có thể dẫn chúng ta đi gặp người này không?”

Bạch Minh cầm lệnh bài lên, thấy đó là kí hiệu của Hoài Nam Vương thì nói: “Té ra các vị muốn gặp ngài ấy, sao không nói sớm.”

Đột nhiên khuôn mặt hắn tái nhợt, lui lại đằng sau, nhìn ba người một cách phòng bị. Hai tay hắn tỏa ra hỏa diễm như muốn liều chết, nói: “Các vị đã biết quá nhiều, thật xin lỗi ta phải tiễn ba người...”

Hắn chưa kịp nói gì thì bị hãm sâu vào đôi tay đang lượn lờ của Chí Trung. Ý thức Bạch Minh đang bị rơi vào trong huyễn cảnh.

“Hãy dẫn đường cho chúng ta.” Chí Trung ra lệnh cho hắn.

“Vâng, thưa ngài.” Bạch Minh nghe lệnh dẫn đường.

“Này, chàng làm thế hắn có sao không, dù sao đi nữa chúng ta cũng không có thù oán gì?” Thiên Tuệ nói nhỏ bên tai Chí Trung.

Chí Trung cười, hôn lên gò má trắng trẻo mềm mại của nàng, nói: “Yên tâm đi, xong việc ta sẽ giải trừ, hắn sẽ quên hết những gì hôm nay.”

Bạch Minh mở một cánh cửa khác ở đằng sau, Minh Hoa và Thiên Tuệ đi đằng trước, Chí Trung đi sau không quên lén lấy đi vài hộp xì gà trên bàn, hắn cũng rất đàng hoàng mà để lại tinh thạch ở đó.