Cỗ xe chở ba người băng qua rừng già, theo như trên bản đồ thì bọn họ đang đi tới Ngọc Lâm thành, một trong những thành trì lớn của Hưng Nam quốc.
Ngay lúc Chí Trung đánh xe vào cổng thì có hai tiếng quát lớn: “Đứng lại.”
Đó là hai tên lính gác cổng, mặc áo giáp có đính quốc kỳ Hưng Nam. Bọn họ đã canh giữ ở đây nhiều năm rồi, làm việc thanh bạch, rõ ràng, không vì chiếc xe của ba người tôn quý mà cho họ vô ngay lập tức.
Chí Trung lấy trong tay áo ra một lệnh bài, bọn họ thấy trên đó là lệnh bài tượng trưng cho thân phận Hoài Nam Vương thì gật đầu cho qua, không có một tia lấy lòng hay hay vọng động nào cả.
Cỗ xe chạy nhanh trong thành, xe được kéo bởi hai con yêu thú Lam Vân Lang thì những thường dân kia phỏng đoán người ngồi trên xe thân phận thập phần tôn quý, lập tức tránh đường.
Ánh nắng ban trưa chiếu xuống, Chí Trung đội một chiếc nón lá ở quê nhà, hắn nhìn đến những gương mặt bên đường kia, quả thật rất giống với đồng bào cố hương của mình, trong thâm tâm sinh ra hảo cảm không ít.
Ở đây cũng bày bán rất nhiều hàng quán hai bên đường, quán ăn có, võ quán có, có cả một cái tòa tháp thanh lâu cao ngất. Bên cạnh đó cũng có không ít quầy bán sách đề hai chữ Huyền Thư, có lẽ là sách cho người tu luyện, cũng có đan dược, binh khí nữa.
Dựa theo bản đồ, Chí Trung đánh xe về phía cửa hàng chi nhanh của Quang Huy. Thiên Tuệ nhìn ra cửa sổ mà thưởng thức cảnh đẹp đường xá. Minh Hoa nhìn đến nhưỡng con người kia, bất chợt cô lại liên tưởng đến những con người ở cố hương của Chí Trung.
Sự tốt đẹp của hai nơi này đã làm mờ đi hình ảnh ma giới trong ký ức của Minh Hoa rồi, ngoài ThiênTtuệ, phụ thân, La thúc, Tư thúc, những con người ở thủ phủ, mối hận diệt gia thì giữa cô và ma giới chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Khi nhìn những đứa trẻ kia tay trong tay với ba mẹ chúng không hiểu sao cảm xúc trong cô đột nhiên muốn bùng nổ, rồi lại bị một thứ gì đó hấp thu lấy những cảm xúc tiêu cực kia, làm lạnh cái đầu cô lại.
Minh Hoa rất không thích cảm giác này.
Trên một tầng cao của tòa tháp thanh lâu kia, có hai thân ảnh đang nhìn về phía chiếc xe của ba người.
“Ha ha, lão Tiêu, ta nói rồi mà, mắt nhìn người của ta rất tốt, bọn họ sao có thể động tâm vì chút tài sản đó.” Giọng nói trung niên phóng khoáng.
Đó là Vương trưởng đoàn mập mạp, ông ta đang nói chuyện với một lão nhân dáng người gầy nhưng bắp cơ lại chắc khỏe vô cùng.
Ông ta là hắc y nhân từ chỗ quân chủ đi tới đây, đã được nghe về việc Hoài Nam Vương gặp họ ra sao và đánh cược giữa cả hai. Tên thật của Vương trưởng đoàn là Trần Hoài Nam, ông ta lấy hiệu Vương lão bản ra ngoài hành sự, tránh rắc rối và tránh liên quan đến Hưng Nam, cách làm này đã hơn năm trăm năm chưa bị ai phát hiện.
“Vương gia, ngày mai Phá Thạch tông sẽ bắp tay luyện chế ra linh phẩm binh khí, bệ hạ cũng sẽ có mặt ở đó, người xem...” Lão Tiêu hắc y đang nói thì Hoài Nam Vương cắt đứt.
“Xùy xùy, lần này có quặng thiết cực phẩm mà còn luyện không ra một binh khí linh phẩm thì dẹp luôn tông môn đi.” Hoài Nam vương gia dựa ghế lười biến nói. So với hội luyện khí kia ông ta hứng thú với ba người trước mắt này hơn.
Khi bọn họ xuất hiện đuổi lũ sói kia, nhìn qua bọn họ đã thi triển thần thông nào đó nhưng với tu vi của ông ta sao có thể không biết, ba người không hề làm gì cả, chỉ mới xuất hiện sói bỏ chạy lập tức.
Đặc biệt là cô gái hắc y tóc trắng kia, sát khí nhàn nhạt quanh người đó không thể coi thường được, ông ta chắc rằng trong ba người cô gái đó là mạnh nhất. Dù bây giờ phong ấn tu vi được mở ra ông ta cũng cảm thấy đến cả một phần trăm chiến thắng cũng không có nếu phải đối đầu với cô gái ấy.
“Ôi, đói bụng quá, lão cứ bẩm với hoàng huynh ta sẽ trở về đế đô.” Hoài Nam Vương đứng dậy, lay lay cái bụng béo, phe phẩy cái quạt ngáp dài một cái sau đó phi thân qua cửa sổ.
Nhìn hồng khí xung quanh nơi mà Hoài Nam Vương vừa ở, lão Tiêu hắc y lắc đầu. Thiên phú của Hoài Nam Vương rất cao, chỉ thua kém quân chủ thế nhưng ông ta lại rất lười tu luyện, chỉ thích buôn bán. Nghìn năm trước tiên đế còn tại vị ít ra một tháng còn tu luyện mười lăm ngày, lúc ngài đi rồi một tháng Hoài Nam Vương tu luyện hơn năm ngày đã là rất khá.
Dù như thế quân chủ cũng không thể nói được gì, bởi đóng góp của Hoài Nam Vương với Hưng Nam rất lớn. Dưới bàn tay kinh doanh của ông ta quốc khố liên tục tăng trưởng, quân chủ trước đó còn tuân theo quan niệm sĩ nông công thương thì bây giờ đã hoàn toàn công nhận thương nghiệp là một thứ không thể thiếu đối với tình cảnh của Hưng Nam hiện tại.
Bỗng dưng lão Tiêu nhận ra điều quan trọng nhất.
“Vương gia, ngài quên trả tiền.”
…
Cỗ xe dừng trước cửa tiệm mang hiệu của Quang Huy thương đoàn, Chí Trung đi xuống giao cho bọn họ chỗ nguyên liệu mà Hoài Nam Vương gửi.
Vừa đặt lên bàn thì có tới ba người đến kiểm tra, mỗi người kiểm nghiệm một nguyên liệu khác nhau như tinh thạch, quặng thiết, dược liệu.
Bọn họ đều rất kinh ngạc, hít thở không thông, nhìn Chí Trung với ánh mắt nóng rực. Ngoài dược liệu ra và tinh thạch trung phẩm giá trị rất cao ra thì còn cả quặng thiết cực phẩm nữa.
Quặng thiết cực phẩm, nhìn khắp bốn quốc gia số lượng đếm trên đầu ngón tay. Chỉ có thể kiếm được ở các phiên bán đấu giá bởi nếu chúng vô tay luyện khí sư lão luyện, khối quặng đó sẽ trở thành một thanh binh khí phẩm cấp rất cao, không phải nhiều tiền là có thể mua được. Thế mà hôm nay bọn họ lại được thấy số quặng cực phẩm nhiều đến vậy.
“Xin lỗi ngài, chúng ta phải bẩm với quản lí.” Một nhân viên vội vã nói. Loại giao dịch này vượt qua khả năng của bọn họ.
“Tùy ý.” Chí Trung xua xua tay nói.
Hắn thảnh thơi đi đến những binh khí bày bán trên tường kia, rất nhiều loại binh khí dành cho chiến sĩ như kiếm, đao, thương, kích, chùy, nỏ... Thậm chí có một vài cây trượng dành riêng cho ma pháp sư.
Tuy là hàng mẫu nhưng hắn cảm thấy chất lượng của chúng rất tốt, không được đẹp mắt lắm nhưng chạm gần vào hắn có thể cảm nhận được tâm huyết của những vị luyện khí sư đã thổi vào trong đó.
Ở ngoài xe Thiên Tuệ nhàn nhã đọc sách còn Minh Hoa thì cứ lim dim đôi mắt. Đột nhiên một mùi hương nướng thơm phức chạy dọc qua mũi cả hai.
Cả Minh Hoa và Thiên Tuệ cùng nhìn đến nơi mùi thơm bay đến, đó là một tửu lâu lớn, người người qua lại tấp nập.
“Đi ăn chứ?” Thiên Tuệ cười nhìn Minh Hoa, hai người đã lâu không thưởng thức qua thịt nướng nên vừa nghe mùi đã sinh ra cơn đói.
Minh Hoa gật đầu, Thiên Tuệ lập tức truyền âm cho Chí Trung: “Chúng ta đợi chàng ở tửu lâu kế bên.” Đây là thủ pháp truyền âm mà nàng vừa học được.
Lúc hai người bước xuống xe đã gây cho xung quanh một trận kinh diễm.
Thiên Tuệ mặc lam y thanh thuần, làn da trắng hồng, mái tóc đen dài uyển chuyển, bờ môi chúm nhỏ hồng xinh xắn cùng đôi lam nhãn trong suốt câu hồn. Thiên tuệ không để ý, lúc nàng nở nụ cười tươi mát đã làm bao nhiêu người đi đường xung quanh, đặc biệt là đám nam nhân sững sờ, trái tim đập thịch như muốn rớt cả ra ngoài.
Trái ngược với Thiên Tuệ, hắc y huyền bí mặc trên người Minh Hoa kết hợp với mái tóc trắng và đôi tử nhãn kia khiến cho cô càng trở nên nguy hiểm, bọn họ có thể cảm nhận sự lạnh giá xung quanh cô, nhiều người dừng ánh mắt ở trên người Minh Hoa còn cảm giác như có một thanh kiếm đang kề cận yết hầu mình.
Hai thiếu nữ với hai tông màu trái ngược đi chung với nhau tuyệt phối. Bọn họ bước vào tửu lâu, lập tức toàn bộ ánh mắt nơi đây đều đổ dồn về họ. Tuy nhiên thì họ chỉ dám nhìn Thiên tuệ thôi, ở nơi Minh Hoa mang đến cho họ cảm giác rất áp bức.
Tiểu nhị phục vụ cảm thấy khí chất bọn họ bất phàm, vội vàng dọn sẵn một bàn cho bọn họ.
Trong lúc họ đang chọn món, những ánh mắt kia vẫn cứ đổ về đây làm Minh Hoa thấy thật khó chịu, cô nhíu mi nhìn bọn họ.
Một trận lạnh sống lưng chạy qua cơ thể, mọi người mới hoảng hốt thu hồi ánh mắt lại.
“Bọn họ là ai thế?”
“Ta chưa thấy họ bao giờ, có thể là từ nơi khác đến.”
“Lúc nãy có ai có cảm giác ớn lạnh không?”
“Thật sao, ta cũng cảm nhận được.”
“Khí chất tôn quý như thế, ta nghĩ có lẽ họ là tiểu thư thế gia.”
“...”
Những bàn ăn kia nhao nhao buôn chuyện, đa số đều đoán mò đoán mẫm về thân phận Thiên tuệ và Minh Hoa.
Trong tửu lâu cũng có các huyền sư ngồi ăn, không như những thường dân kia, ngoài nói vu vơ về xuất thân hai người bọn họ còn cảm thấy một tia nguy hiểm khi ánh mắt Minh Hoa lướt qua.
Cường giả, tuyệt đối là một cường giả. Đa số bọn họ là huyền sư đỉnh phong thậm chí có cả Bạch Liên nhưng đều nhìn không thấu tu vi đối phương, sinh ra cảm giác dè chừng với Minh Hoa.
Những nam nhân kia không dám nhìn Minh Hoa nữa, thế nhưng Thiên tuệ thì khác, nàng thật sự rất đẹp, khí chất cũng ôn hòa, bọn họ cứ vài giây là lén liếc mắt qua bên này, thưởng thức mĩ mạo của nàng.
Bỗng nhiên cửa chính tửu lâu bị ai đó mở “rầm” một cái. Một thanh niên trai tráng tóc búi dài đi vào.
Hắn mạc một bộ bạch y, may bằng vải thượng hạng, thêu hoa văn tinh xảo. Trang sức hắn deo cũng thuộc hàng cực phẩm, những huyền sư kia đều có thể cảm nhận được vòng tay, khuyên tai, cái quạt đang cầm kia là một kiện huyền khí trân phẩm.
Khí chất cao ngạo, không để ai vào mắt này kết hợp với bạch y đơn thuần kia như hai tông màu trái ngược, lại cố gáng ghép nó vào nhau khiến ai nhìn cũng không thích nổi.
Bên cạnh đó hắn ta còn rất có tiếng ở Ngọc Lâm thành này. Bạch Khôi Nguyên là tên hắn, hắn là đích hệ Bạch gia, là một trong những gia tộc lập quốc.
Bạch gia sở hữu tông môn dành cho ma pháp sư đông đảo nhất, còn xuất hiện một triệu hồi sư khuynh đảo bốn quốc gia, dù người nọ đã tạ thế nhưng Bạch gia bọn họ ở trên triều đình vẫn rất có tiếng nói, là nhất lưu thế gia, hưởng danh tiếng của vị triệu hồi sư kia lưu lại có phần hơn cả Trần gia là gia tộc hoàng thất hiện tại.
“Tiểu nhị, mau dọn bàn cho bổn công tử.” Tâm trạng hắn ta đang rất tốt, hắn vừa vượt qua vòng kiểm tra đậu vào tông môn hạng cao ở Hưng Nam nên đến đây với đám bạn phía sau ăn mừng.
“Nguyên ca, hôm nay huynh nhất định phải trả hết phần chúng ta đấy.” Một cô nương xinh xắn bám lấy tay áo trái hắn, miệng ngọt nũng nịu nói.
“Đúng đó Nguyên ca, tiền đồ mai sau rộng mở nhất định đừng quên chúng ta.” Một cô nương bên phải thì ôm lấy cả cánh tay hắn nói.
Những nam sinh đi cùng không giấu nổi vẻ ghen ghét với hắn. Hắn ta có thiên phú, có gia thế đứng đầu Hưng Nam như vậy rất thu hút phái nữ thân cận khiến người đỏ mắt. Cho dù bọn họ có gia thế, thiên phú mạnh hơn hắn nhưng lại không thể so sánh nổi, bởi gia tộc cảu người ta có triệu hồi sư mà.
Đoàn người của hắn cũng rất sôi nổi. Đa số đều là công tử, tiểu thư thế gia chơi chung với nhau. Khí chất quý phái trên cao mà thường dân không thể với tới.
“Bẩm công tử, chúng ta hết bàn rồi ạ.” Tiểu nhị đổ mồ hôi lạnh trước Bạch Khôi Nguyên, hắn đã đến đây rất nhiều lần, tiếng xấu vô số. Tên này nếu ai làm phật ý hắn có thể bị một đao chém chết. Nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình nên tim tiểu nhị cứ nhảy dựng liên hồi.
Nào là trêu đùa con gái nhà lành, gây chuyện ức hiếp các huyền sư tán tu chỉ để thỏa mãn mình, tâm tình không tốt còn phá hoại cơ sở vật chất nữa.
Các huyền sư, chủ quán cũng không thể nói gì bởi họ sợ đắc tội với Bạch gia phía sau. Những chuyện thế này đều bị Bạch gia áp xuống, không truyền tới bên trên nên ai cũng lo sợ Bạch gia hết.
Ở nơi khác họ không biết nhưng ở đây Bạch gia trong lòng bọn họ rất xấu xí, dù có triệu hồi sư huyền thoại cũng không thể tốt đẹp được trong mắt dân thành Ngọc Lâm.
“Cái gì, nhắc lại xem.” Bạch Khôi Nguyên nghe tới thì nhíu mi, ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng chết tiểu nhị. Bị ánh mắt như dã thú nhìn khiến tâm thần tiểu nhị khủng hoảng.
Xong rồi, lần này hắn chết chắc. Xung quanh nhìn hắn với ánh mắt thương cảm, đồng thời càng căm ghét Bạch Khôi Nguyên hơn.
Cô nương bên tay trái thấy nơi bàn lớn của Minh Hoa và Thiên Tuệ thì nói: “Nguyên ca, bên kia có bàn.”
“Hừ, tiểu nhị, bảo bọn họ nhường cái bàn đó cho bổn thiếu gia...” Hắn không để ý tới ánh mắt tiểu nhị sợ sệt.
“Thưa... Thiếu gia... Như vậy có hơi không đúng đâu...” Giọng nói tiểu nhị lắp bắp. Hắn bị kẹt giữa hai bên không hít thở nổi.
“Tránh ra.” Bạch Khôi Nguyên bực mình đẩy tiểu nhị ra, bước chân về phía bàn của Minh Hoa và Thiên Tuệ.
Hắn đập bàn quát: “Hai vị...” Lời vừa ra thì bị vướng lại ở họng.
Trước mặt hắn là hai mĩ nữ dung mạo phải nói là đứng đầu trong tất cả mĩ nhân Hưng Nam hắn đã từng gặp. Một thanh nhã yểu địu, một lạnh lùng sắc bén.
Hắn vội vàng sửa sang y phục, chỉnh chỉnh tóc tai, đẩy chất giọng của mình lên đến mức lịch sự, nói: “Ta tên Bạch Khôi Nguyên, không biết quý danh của hai vị mĩ nhân đây là?” Ánh mắt hắn ta toát ra vẻ vô lại, thần thái cử chỉ như đã được hình thành từ trước, chắc chắn hắn đã sử dụng trò này rất nhiều lần rồi.
Hai mĩ nữ bên cạnh hắn nhìn thấy dung mạo Minh Hoa và Thiên tuệ cũng tỏ ra ghen ghét. Phái nữ trời sinh luôn đố kị với nữ nhân diện mạo đẹp hơn mình mà. Bọn họ ở bên người Bạch Khôi Nguyên giở hết bao thủ đoạn mới thân cận được với hắn, chưa kịp đắc ý khoe khoang gì thế mà hắn lại có thể chủ động mời gọi hai nữ nhân mới gặp mặt sao có thể khiến họ không ghen ghét cho được.
Bốn nam sinh đằng sau nhìn Thiên Tuệ với ánh mắt si mê vô cùng. Người ngồi ở các nơi thì nhìn Thiên Tuệ và Minh Hoa lắc đầu thở dài tiếc nuối. Con gái nhà lành rơi vào tầm mắt của vị Bạch thiếu gia này kết cục rất bi thảm.