Khách sạn Thiên Đường nằm trên trục Đại Lộ Thăng Long, do một ông chủ lớn rất có thể lực đứng ra xây dựng. Toàn bộ nội thất trong đó đều được thiết kế theo tiêu chuẩn Châu Âu, mọi vật tư thiết bị đều được nhập khẩu.
Từ trong ra ngoài đều được vệ sinh sạch sẽ, với đội ngũ bảo vệ nghiêm ngặt ngày và đêm. Khuôn viên rộng rãi thoáng mát, trên sân thượng còn có hồ bơi và các dịch vụ ăn uống vui chơi khác. Có thể nói Khách sạn này với hệ thống quản lý và trang thiết bị không hề kém khách sạn cao cấp Marriott trên phố Đỗ Đức Dục.
Đúng 10h sáng một chiếc xe sang trọng hiệu Rolls-Royce màu đen, đậu sẵn ở cửa ra của Thiên Đường. Một lát sau một phụ nữ ăn vận gọn gàng bước ra, bộ dạng người này có vẻ khẩn trương hơn người thường.
Đó là Kiều.
Tâm trạng cô vô cùng bất an, nhưng với kinh nghiệm lâu năm trong việc bươn trải giang hồ, cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh bề ngoài để tránh người ta để ý.
Hải đã phi xe như bay tới nơi mà Kiều chỉ định, vừa thấy cái giáng cao gầy của cô, anh đã bấm nút cho cửa xe sang trạng thái mở. Kiều nắm tay vào chốt rồi nhanh chóng vào bên trong xe.
Vừa ngồi xuống cô đã thở hổn hển, hai tay khẽ vỗ vào ngực của mình như để trấn an bản thân.
- Tại sao cô lại ở đây.
Không để Kiều nói trước Hải đã cất tiếng.
- Lúc anh vừa cho xe đi khỏi. Chị Tú gọi điện là ông Chen do muốn một nơi nào yên tĩnh thỏa mái hơn nên không vào Marriott nữa. Vậy là có xe đến trở tôi sang Thiên Đường.
Kiều vừa nói giọng vừa run run, tâm trạng cô vô vùng kích động, hoàn toàn đánh mất vẻ bình tĩnh thường ngày.
- Thế mọi chuyện xảy ra như thế nào? Tại sao ông Chen tự nhiên lại chết.
Lúc này thì Kiều đã không thể nào kiềm chế được nữa, cô bấu tay vào ghế lái của Hải rồi bắt đầu kể.
- Tôi không biết nữa. Khi tôi tới căn phòng 306 thì cửa vẫn mở hờ. Tôi thấy vậy liền tiến vào trong, khi đó ông Chen nằm dựa đầu vào thành giường. Nửa thân dưới được quấn bằng một tấm khăn màu trắng. Ti vi trên tường vẫn đang mở, âm thanh cũng khá là lớn. Tôi nghĩ rằng do đi đường xa mệt mỏi nên trong lúc chờ đợi ông ta đã ngủ thiếp đi. Tôi thấy vậy liền đi vào phòng tắm thay đồ, một lát sau tôi đi ra vẫn thấy ông ta nằm như vậy. Tôi liền chuẩn bị làm công việc của mình, tôi ngồi lên bụng ông ta và bắt đầu ngón nghề của mình. Nhưng tôi phát hiện ông ta không hề cử động, tự nhiên linh cảm không lành, tôi đưa tay lên gần mũi ông ta. Tôi giật mình vì ông ta không còn thở nữa.
Kiều vừa nói đến đây cô không giấu nổi sự bàng hoàng, bởi tuy là người từng trải nhưng cô chưa từng phải đối diện với người chết bao giờ, nên nhất thời không dấu nổi sự sợ hãi.
- Lúc ấy cô có phát hiện trên người ông ta có vết thương nào không?
Hải gặng hỏi tình tiết của sự việc.
- Không có! Tôi ở rất gần với ông ta hoàn toàn không có một vết thương nào trên người cả.
Nghe Kiều nói như vậy Hải bắt đầu suy nghĩ.
"Nếu không có vết thương nào trên người thì rất có thể ông Chen bị người ta dùng độc ám sát. Nhưng ông này là tỉ phú nổi tiếng, nhất định đi đâu làm gì cũng đều có người giám sát bảo vệ, vậy thì khả năng bị ám sát từ lúc vào trong khách sạn".
- Nhưng có một chi tiết đặc biệt không biết tôi có nên nói không.
Thấy kiều có vẻ lưỡng lự, Hải liền đạp chân phanh chiếc xe lập tức dừng lại.
- Cô nên nói tất cả những gì khả nghi tôi mới nghĩ cách giúp cô được.
Lúc này Kiều thấy Hải có vẻ quan tâm đến mình nên cũng đã tiết chế cảm xúc hơn.
- Lúc phát hiện ông ta ngừng thở rồi, tôi hoảng sợ chạy vào thay quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi hiên trường. Nhưng khi trước khi rời đi tôi kịp nhìn thấy, cái ấy của ông ta vẫn đang thẳng đứng.
- Ý của cô là dương vật của ông Chen vẫn dựng lên sao. Cô có nhầm không đấy, khi người ta chết rồi thì cái đó sao mà hoạt động được.
Hải ngạc nhiên hỏi kỹ.
- Vâng! Tôi cũng biết thế. Nhưng tôi giám khẳng định lúc ông ta ngừng thở rồi, cái đó vẫn dựng thẳng.
Nghe Kiều miêu tả lại hiện trường vụ án khiến một người trải đời như Hải cũng không thể nào lý giả được, nguyên nhân cái chết của ông tỉ phú người Hoa kia.
- Anh Hải! Tôi phải làm gì bây giờ, liệu tôi có bị công an bắt về tội giết người không.
Nghe giọng Kiều đầy sợ hãi, Hải quả thực cũng không biết phải làm thế nào hơn. Thực tế anh cũng đang rối như tơ vò.
- Cô cứ bình tĩnh, tôi sẽ đưa cô về nhà trước. Sau đó quay lại khách sạn thăm dò thêm tình hình rồi nghĩ hướng giải quyết.
Trước mắt cũng không còn cách nào hơn, Hải nổ xe đưa Kiều về căn biệt thự của mình ở Ciputra.
Cùng lúc đó ở khách sạn Thiên Đường.
Cảnh sát đã phong tỏa tất cả những lối ra vào khách sạn, và giữ những người có liên quan lại để điều tra. Nguyên lai lúc hơn 10h30 một nhân viên trong khách sạn Thiên Đường đã phát hiện ra xác của một người đàn ông trong một phòng sang trọng của khách sạn.
Lập tức quản lý khách sạn Thiên Đường đã gọi điện báo ngay cho lực lượng cảnh sát phòng trống tội phạm và trật tự xã hội. Ngay lập tức cảnh sát đã lập hàng rào phong tỏa toàn bộ khách sạn.
Cùng lúc ấy trên phòng quản lý của khách sạn vọng ra một tiếng quát lớn.
- Ông Hiến! Cha tôi tại sao lại chết ở đây. Ông ấy đang khỏe mạnh như thế không thể tự nhiên lại chết được. Ông không tìm ra nguyên nhân cái chết của cha tôi. Các người không xong với tôi đâu.
Người cất tiếng là một thanh niên ước chừng ngoài hai mươi tuổi. Người này ăn mặc bộ quần áo màu trắng rất bắt mắt, tay đeo nhẫn vàng, cổ đeo dây truyền có gắn mạt kim cương rất quý. Nhìn qua cũng biết là một quý công tử con nhà giàu.
- Cậu Chen xin bớt nóng giận. Tôi và cha cậu quen biết nhiều năm. Ông ấy bỗng dưng chết tại khách sạn của tôi, việc này cũng làm ảnh hưởng rất lớn đến công việc kinh doanh sau này của chúng tôi. Cậu nghĩ xem tôi cũng đâu có muốn điều đó xảy ra.
Người ngồi trên ghế là một người đàn ông khoảnh 60 tuổi, đầu để trọc lốc không một sợi tóc, hốc mắt lõm sâu ấn dương nhô cao, đeo một chiếc kính sẫm màu, tay trống một chiếc gậy. Người ông ta phát ra khí chất của một doanh nhân, nhưng lại có ánh mắt lão luyện từng trải của một lão giang hồ. Ông Hiến này chính là chủ của khách sạn Thiên Đường, còn người thanh niên đang nóng nảy kia là con trai ông Chen.
Ông Chen là một tỉ phú gốc Hoa có địa vị rất lớn ở HongKong, ngoài là một doanh nhân thành đạt ra, ông ta còn là một hắc đạo cự nhân trong giới xã hội đen. Ông Chen lần này đến Việt Nam là muốn chao đổi vài mối làm ăn, với một số nhân vật có máu mặt trong xã hội đen Hà Thành. Ông Chen cũng có quan hệ rất rộng rãi với các thế lực ngầm Việt Nam.
Việc ông Chen tự nhiên lại lăn ra chết, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến các hợp đồng ông ta sẽ ký kết sắp tới. Nếu đây là một tai nạn thì độ nghiêm trọng sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng nếu đây là một vụ giết người, thì thủ phạm sẽ có nguy cơ bị xã hội đen của cả Việt Nam và Hongkong săn lùng.
Con trai ông Chen sau khi nhận được tin cha chết, đã ngay lập tức đáp chuyến bay từ Hongkong đến cảng hàng không sân bay Nội Bài Việt Nam. Chỉ ít giờ sau đã có mặt tài phòng quản lý của khách sạn Thiên Đường.
Sau khi nổi nóng mắng chửi một hồi hắn đã bỏ đi, trước khi đi còn không quên đe dọa ông Hiến chủ khách sạn rằng nếu không tìm ra nguyên nhân, hắn sẽ không để yên chuyện này.
Sau khi con trai ông Chen bỏ đi, quản lý Hiến ngồi một mình trong phòng không dấu nổi vẹ tức giận trong người.
- Con mịa nó! Thằng ranh con, ông Chen lúc còn sống cũng không giám có thái độ đó với tao.
Ông Hiến tuy tức giận, nhưng dù sao ông Chen cũng chết ở khách sạn Thiên Đường do ông ta quản lý, tình ngay lý gian chưa tìm ra nguyên nhân thì cũng khó mà ăn nói với con ông ta.
Ngay lúc ấy ông Chen liền nhấc điện thoại gọi cho một người.
- Sơn Mã Mãnh phải không? Con Đào của mày đưa tới chỗ ông Chen đâu rồi.
Bên kia đầu dây có tiếng Sơn đáp lại.
- Con bé đấy là đào của mụ Tú tao chỉ gọi giúp thôi.
Ông Hiến lập tức nổi dận đùng đùng.
- Con mịa mày Sơn Ma Mãnh. Bây giờ ông Chen đã chết mày đừng nói mày không có trách nhiệm gì trong chuyện này nhé.
Bên kia Sơn Ma Mãnh đã dịu dọng.
- Ông Hiến cứ bình tĩnh đợi cơ quan công an làm sáng tỏ nguyên nhân cái chết của ông Chen đã. Bây giờ tôi sẽ đến chỗ ông ngay, chúng ta bàn bạc hướng giải quyết.
Dứt lời Sơn liền tắt máy ngay, ông Hiến cũng thở dài không ngờ chuyện đang yên lại xảy ra chuyện này.
Nửa tiếng sau xe của Sơn đã có mặt tại khách sạn Thiên Đường. Cảnh sát đã đưa thi thể ông Chen đi, để thực hiện pháp y tìm hiểu nguyên nhân cái chết của ông ta. Chỉ còn căn phòng 306 nơi nạn nhân chết là còn bị niêm phong, còn những nơi khác trong khách sạn tiếp tục hoạt động bình thường.
Chính thế mà xe của Sơn mới được tự do đi vào khách sạn Thiên Đường.
Ông Hiến là một doanh nhân tại sao lại có quan hệ với Xã hội đen như Sơn Ma Mãnh.
Chẳng là trước khi trở thành chủ tịch tập đoàn Thiên Đường, ông Hiến cũng từng kinh doanh bất động sản. Trong số các bạn làm ăn lúc đó của ông cũng có cả xã hội đen. Đến lúc ông làm ăn phát đạt chuyển sang kinh doanh khách sạn Thiên Đường, ông vẫn giữ mối quan hệ với thế giới ngầm. Thực tế Sơn Ma Mãnh cũng là một cổ đông trong khách sạn Thiên Đường.
Do có quan hệ từ trước với ông Hiến nên khi tới Việt Nam, ông Chen đã thay đổi địa điểm nghỉ ngơi từ Marrioott sang Thiên Đường. Bởi bên đó có những nàng tiên rất đẹp khiến ông Chen rất ưng ý.
Cái chết của ông Chen thật sự ảnh hưởng rất lớn đến việc kinh doanh của khách sạn Thiên Đường. Thêm việc con ông Chen là Tony từ HongKong sang khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối.
Hiện tại đám ông Hiến đành chờ kết quả giám định pháp y từ phía bên cảnh sát mà thôi.
Sơn Ma Mãnh sau khi đến gặp ông Hiến thì họ đã bàn bạc với nhau, sau đó Sơn dời khỏi phong làm việc của ông Hiến rất vội vàng.
Hắn đi thang máy xuống tầng 1 của khách sạn, nhưng vừa ra khỏi cửa thang máy thì điện thoại trong túi rung lên.
Sơn là kẻ cực kỳ cẩn thận, hắn rút điên thoại ra ngó thấy số điện thoại của ông Hiến. Hắn nhìn trước nhìn sau rồi mới đi vào WC nghe điện.
- Alo! Có chuyện gì sao ông không nói luôn từ nãy.
Bên kia ông Hiến có vẻ khẩn trương.
- Tony nó bảo rằng ông Chen là một người có địa vị ở Hongkong, không thể để thanh danh của ông bị vấy bẩn.
Đầu Sơn đã bắt đầu nảy số.
- Thế ý ông là..???
Bên kia ông Hiến cũng ra vẻ đồng ý.
- Công an vẫn chưa lần ra con đào kia đâu. Mày xem giải quyết gọn gàng đi. Thằng Tony nó ngựa non háu đá, đừng để nó điên lên làm việc rắc rối hơn.
Sơn nghe xong cũng đã hiểu ý.
- Được rồi ông Hiến không phải lo, tôi sẽ giải quyết con hàng kia sạch sẽ.
Sơn tắt máy rồi làm bộ không có gì xảy ra, mở cửa toa let bước ra ngoài. Khi hắn vừa đi khỏi thì một phòng vệ sinh ngay sát phòng của Sơn cũng có người đi ra.
Nhìn kỹ thì người này chính là Hải lái xe của Kiều. Sau khi đưa kiều về nhà, Hải lái xe quay trở lại Thiên Đường nghe ngóng tình hình.
Anh ngồi dưới tầng 1 quan sát, thì chợt thấy Sơn từ thang máy đi ra. Nhận ra tên này 3 năm trước đã tạo nên vết sẹo trên mặt mình. Hải liền bám theo Sơn vào phòng vệ sinh, rốt cuộc anh đã nghe được cuộc đối thoại giữa Sơn và ông Hiến.
"Chết rồi! Chúng muốn thủ tiêu Kiều"
Sau khi nghe được bí mật kia, Hải cấp tốc ra ô tô rời khỏi. Hải vừa lúc lái xe ra khỏi sảnh thì Sơn cũng vừa bước ra, nhìn biển số xe bốn số chín Sơn thấy ngờ ngợ.
Đúng lúc đó đàn em Sơn cũng vừa tiến vào sảnh, thấy vậy Sơn gào lớn.
- Đó là xe của con Kiều, có lẽ thằng kia đã nge được gì đó rồi. Bọn mày mau chóng bám theo nó cho tao.
Đám đàn em của Sơn nghe lệnh vào trong xe, nhanh chóng đuổi theo Hải.
Sơn cũng toan đuổi theo thì một bàn tay mạnh mẽ bám lấy vai hắn.
- Ông Sơn! Cho tao theo với tao phải trả thù cho ông chủ.
Sơn quay lại thấy một người cao lớn uy mãnh vô cùng. Hắn là tay tổ chưởng đội bảo vệ ông Chen trong chuyến đi Việt Nam này. Ông Chen lúc còn sống đối sử với hắn không tệ, nay ông ta đã chết, bọn ông Hiến nói rằng do Kiều giết chết. Nên gã này muốn giết Kiều để trả thù cho ông chủ quá cố.
- Được! Vậy mày theo tao luôn đi.
Sơn cùng gã to con chui vào xe hướng tới biệt thự Kiều ở Ciputra.
Kiều làm sao thoát được tai họa lần này.
Mời mọi người đón xem chương sau.