Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ
Từ độ người đi thương nhớ âm thầm
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm
Chiếc radio trong cabin của một chiếc xe vô cùng sang trọng, đang ngân nga ca từ của một bài hát đã từng nổi tiếng từ lâu lắm rồi.
Có phải em là mùa thu Hà nội được thể hiện bởi cô ca sĩ đáng yêu có chiếc răng khểnh, mà ngày đó rất nhiều chàng trai ở độ tuổi như anh mê mẩn.
Đó là ca sĩ Hồng Nhung cô là danh ca nhạc nhẹ hàng đầu của âm nhạc Việt Nam đương đại, từng giành được 8 đề cử cho giải Cống hiến, có công lớn trong việc đổi mới thành công nhạc Trịnh và nền âm nhạc nước nhà từ những năm đầu thập niên 90.
Đối với anh ta thì anh thích nhất Hồng Nhung thể hiện ca khúc Có Phải Em Là Mùa Thu Hà Nội, bởi chất giọng đầy nội lực, trong trẻo và không kém phần tinh tế của cô. Cô đã làm nổi bật vẻ đẹp nồng nàn và thơ mộng của mùa thu Hà Nội, cũng giống như một cô gái thướt tha yêu kiều trong tâm tưởng của anh.
Cứ mỗi khi đi xe một mình trên con đường rộng rãi thênh thang của thủ đô, Hải lại bật lên ca khúc này. Có lẽ anh rất thích mùa thu của Hà Nội đặc biệt hơn là nụ cười dịu ngọt, hiện diện trên bờ môi đỏ mọng của cô gái ấy.
Gặp gỡ trong đời vốn là do định mệnh sắp đặt, chúng ta không thể nào có thể quyết định muốn gặp ai là gặp được. Ngày đó cách đây 3 năm anh đã gặp cô ấy, anh đã gặp Kiều trong bộ dạng say khướt, vật vã trong quán rượu Tây nơi anh làm việc.
Thích một người thì đâu nhất thiết phải cần lý do, Hải đương nhiên cũng không hiểu vì sao ngày hôm đó, mình lại choáng ngợp bởi nụ cười man dại mê hoặc của cô trong lúc say.
Ánh mắt to tròn còn đọng vài giọt lệ trên khóe mi vong và dài, mái tóc dài đen mượt được cột lên cao, cùng hơi thở nồng nàn tỏa ra từ cái mũi cao thon của Kiều. Thật sự trong khoảnh khắc ấy Hải thật sự đã giống như Từ Hải gặp Thúy Kiều trong trốn thanh lâu, trong tác phẩm Truyền Kiều của nhà văn Nguyễn Du.
Có phải là mùa thu Hà Nội, tuổi phong sương ta cố gắng đi tìm.
Ngay giờ phút ấy Hải đã biết trái tim mình từ đây sẽ dành chọn cho ai, dù anh biết, anh thật sự thừa biết Kiều chính là... Gái.
Nhưng nếu thực sự đã gọi là yêu chân thành, thì mọi vấn đề đều không quan trọng nữa. Nếu không muốn người ta sẽ tìm lý do, còn thực sự muốn người ta sẽ tìm cách.
Và đương nhiên nụ cười quyến rũ còn ướt hơi men man dại của Kiều tối hôm đó, đã thực sự làm cho Hải nhận ra một điều. Đời này anh sẽ sống cho ai, sống vì điều gì. Nếu muốn thì người ta sẽ tìm cách, và Hải muốn tiếp cận Kiều thì anh cũng phải tìm cách.
Hải đã bám theo Kiều ở con phố Bạch Mai, đang chưa biết làm sao để ngỏ lời bắt quen, thì một đám xe máy gầm rú chạy đến. Thấy cô gái xinh đẹp trong lúc hơi men cao trào đang lững thững đi bộ, chúng liền chêu ghẹo và định dở trò đồi bại.
Cơ hội đã đến khi Hải ra tay dạy dỗ chúng, chẳng khác nào anh hùng cứu mỹ nhân trong truyện kiếm hiệp thủa xưa. Nhưng đây là cuộc sống chứ không phải là tiểu thuyết, cái kết của nó cũng không đẹp đẽ theo ý của một người nào đó.
Hải vì giúp Kiều đã đánh thương bọn lưu manh, không may chúng lại là đàn em của Sơn Ma Mãnh, một đại ca giang hồ khét tiếng. Tại biệt thự của Sơn ở Gamuda, Hải phải chịu ba đấm của hắn để chuộc lại lỗi lầm.
Nhưng Sơn là tên cáo già hắn định chơi xấu hủy đi mắt trái của Hải, may mắn không bị mù nhưng vết thương khá sâu, tạo thành vết sẹo vĩnh viễn theo anh đến suốt cuộc đời.
Nó giống như con Rết lớn bấu trên khóe mắt của Hải, không chỉ làm cho khuôn mặt anh bị biến dạng, mà còn làm dung mạo của anh thêm phần kinh dị và đáng sợ. Từ đó anh phải đội mũ sùm sụp cả ngày, để cho người ta khỏi thấy gương mặt xấu xí dị dạng của mình.
Mỗi khi đứng trước gương chính Hải cũng không giám nhìn thẳng vào khuôn mặt của mình. Nhưng anh chưa bao giờ hối hận vì cuộc gặp gỡ với cô ấy ngày hôm đó. Bởi vì ngày hôm nay anh vẫn luôn được ở cạnh cô ấy, cô ấy đi đâu, đến đâu đều có anh ở bên. Với Hải mà nói như thế là quá đủ rồi.
Đôi khi tình yêu chân thành không phải là cứ phải có những cử chỉ âu yếm, những cái hôn mãnh liệt nồng cháy. Mà yêu đơn giản là được thấy người mình yêu vui vẻ mỗi ngày, được bên cạnh mỗi khi cô ấy vui, được đồng cảm mỗi khi cô ấy buồn.
Hải không phải là một người giỏi ăn nói, và tỏ tình thì nó lại cực kỳ khó khăn đối với anh. Cùng gương mặt bị Sơn Ma Mãnh hủy hoại năm đó khiến anh càng tự ti hơn. Anh đội mũ cả ngày cũng chỉ để cô ấy không nhìn thấy vết sẹo này của anh mà đau lòng, để anh mỗi khi nhìn chộm cô ấy qua gương chiếu hậu trên xe mà cô ấy không thể phát hiện ra.
Hải đã làm như thế suốt 3 năm qua, anh chưa bao giờ thổ lộ tình cảm của mình với Kiều. Anh chỉ biết tối tối trở cô ấy đến những nơi sang trọng, nhìn cô ấy mặc những bộ váy đẹp nhất, sơn những thỏi Son rực rỡ, xức những loại nước hoa ngọt ngào để ngã vào vòng tay của nhũng tên đàn ông háo sắc và dâm loạn.
Mỗi lần như thế tuy không có thái độ gì, anh vẫn điềm tĩnh như bức tượng người tuyết trong đêm giáng sinh, được một cô bé nào đó tạo nên lúc ban chiều.
Nhưng người bên ngoài lạnh lùng bao nhiêu thì bên trong yếu đuối bấy nhiêu. Mỗi lần sau những cuộc vui thác loạn, cùng những tên đàn ông chỉ muốn chiếm hữu, thỏa mãn. Kiều về nhà lại nằm khóc một mình trong phòng, cô cứ khóc thỏa mái, khóc cho đến mức đất trời héo úa đi. Nhưng cô nào biết, cô hoàn toàn không biết có một người vẫn lặng lẽ đứng ngoài hiên nhà, người này đứng đó cho đến khi ánh đèn ngủ trong căn phòng ngủ của Kiều tắt đi, gã mới lẳng lặng ra về.
Cứ thế Hải đã bao lần đưa cô đi tới những quán ba, những khách sạn sang trọng, ở đó Kiều sẽ phải dâng hiến tấm thân ngọc ngà của mình, cho những gã đàn ông đốn mạt chà đạp, hành hạ.
Với bọn chúng Kiều chỉ giống như một con bup bê, một món hàng sang chảnh được mua bán bằng tiền. Bất kỳ một cô gái nào trong ngành dù là giá cao hay thấp thì vẫn cứ như là một món hàng. Mà khi người ta đã bỏ tiền mua mâm thì sẽ phải đâm cho mâm thủng. Nhiều tên đàn ông ăn mặc lịch sự sang trọng, nhưng khi chút bỏ trang phục và bộ mật giả tạo kia ra, chúng là những kẻ biến thái vô sỉ.
Đôi khi Kiều cũng cảm thấy xót xa cho số phận của mình nên những lúc như thế, cô hay lang thang trong các quán rượu đê giải sầu. Cũng chính vì thói quen như vậy, nên đêm đó Hải mới gặp được cô.
Mối tình đơn phương của anh là một cô gái gọi cao cấp bậc nhất Hà Thành. Đương nhiên cô cũng phải đi làm cái công việc mà cô phải làm đó. Mỗi lần ngồi trong xe nhìn cái dáng cao thon của cô, dập dìu đi vào trong các khách sạn để tiếp khách. Lòng Hải như quặn lại, cảm giác nó còn đau đớn hơn nắm đấm hiểm độc của Sơn Ma Mãnh năm đó.
Có điều Hải là một người trời sinh đã cho một gương mặt lạnh lùng như đóng đá. Trong lòng nghĩ sao nhưng chưa bao giờ tác động đến khuôn mặt. Nhưng nhìn người mình thầm thương nhiều lần xa vào vòng tay của những kẻ sa đọa, Hải cũng chua xót chứ.
Cho nên mỗi lần dáng Kiều đi xa là hải lại khởi động máy cho xe chạy đến một nơi nào đó để giải tỏa những bức xúc trong lòng. Lúc thì ra bờ hồ, lúc thì ghé quán cafe, không thì đỗ quán chà đá vỉa hè.
Thói quen của anh cũng bình dị, đó là dừng lại xuống xe châm một điếu vina, đôi khi là thăng long. Sau đó là rít từng hơi khói sâu vào cổ họng, rồi nhả hết ra ngoài, những ấm ức khó chịu trong lòng cũng theo những làn khói thuốc mà chút ra ngoài một phần nào đó.
Hôm nay cũng thế sau khi thả Kiều ở khách sạn Marriott, Hải phóng xe qua gầm cầu vượt Mễ Trĩ, thẳng hướng Đại Lộ Thăng Long anh đi thêm chừng dăm cây nữa mới dừng lại.
Trước mặt Hải là một cánh đồng trong xanh bát ngát, nhưng chỉ khoảng vài năm nữa chỗ này có thể sẽ mọc lên những khu đô thị hiện đại.
Hải xuống xe, lấy tay tháo dãn cái caravat màu nâu trên cổ một chút, anh cũng phanh chiếc áo comlpe màu đen đang mặc trên người ra.
Gió đồng bát ngát thổi những sợi khói trắng anh phả ra lên cao rồi tan biến vào hư không.
Hải mở cop xe lấy một chai rượu vang vị nho nồng độ tương đối nhẹ ra, anh rót một ly rồi nhâm nhi một chút. Vị ngọt cay của rượu và một chút chua của nho cứ thế chạy xuống cổ của anh, giống như hương vị cuộc đời Hải vậy.
Anh biết lái xe bây giờ không được có nồng độ cồn trong người, nên lúc trước khi đi Hải đã chuẩn bị một chai rượu vang nho nồng độ nhẹ.
Anh lấy trong xe ra hai chiếc ghế nhựa màu xanh, rồi ngồi xuống đặt ly rượu mới nhấp môi và trai rượu bên cạnh. Chỗ anh đứng cũng là con đường đê trải rộng ít người qua lại. Bình thường Kiều đã đi khách là cứ phải ít nhất 1 tiếng đồng hồ mới gọi anh tới đón.
Những lúc rảnh như vậy Hải vẫn thường làm như thế này, anh vừa nhấp môi chưa hết nửa ly rượu vang, rít chưa hết điếu thuốc, thì chiếc điện thoại anh để trên chiếc ghế nhựa báo chuông.
Theo thói quen Hải ngậm điếu thuốc trên miệng, đưa tay với điện thoại trên ghế để xem ai gọi bây giờ. Nhưng tay anh vừa khua khua với chiếc điện thoại trên ghế, bỗng anh chạm vào trai rượu vang vị râu tây để cạnh đó. Trai rượu bằng thủy tinh trong vắt bên ngoài, có màu hồng đậm bên trong, rơi vỡ toang xuống mặt đường.
Hải dật mình nhìn xuống thấy trai rượu đã vơ, rượu vang màu đỏ thẫm đã chảy từng dòng trên mặt đường.
Trong lòng Hải bỗng dậy lên một cảm giác bồn chồn bất an, Hải định sẽ dọn sạch đám mảnh thủy tinh của trai rượu, sau đó sẽ gọi lại cho số thuê bao gọi nhỡ kia.
Nhưng anh liếc màn hình điện thoại thấy đuôi bốn con chín, là số của Kiều vẫn hay dùng hàng ngày. Hải cảm thấy vô cùng kỳ lạ sao hôm nay cô ấy lại gọi sớm như vậy. Hải vôi vàng trượt sang phần nghe.
Nhưng anh vừa áp chiếc điện thoại còn chưa kịp chạm vào vành tai. Thì điều thuốc trên môi anh rơi tuột ra khỏi miệng, một người thường ngày điềm tĩnh như Hải cũng phải thốt lên thành tiếng lớn.
- Sao cơ ông Chen chết rồi á?
Phía bên kia giọng Kiều run run vì sợ hãi, có lẽ cô vừa gặp phải một tình huống gì đó vô cùng kinh khủng. Tâm lý của kiều hiện tại vô cùng kích động và hoảng sợ.
- Anh Hải ơi! Tôi phải làm sao bây giờ... Ông Chen... Ông ta chết thật rồi.