Gặp nhau trên đời là duyên, vì thế chúng ta phải biết chân trọng.
Nhưng có những duyên kỳ ngộ lại làm cho người ta đau khổ không thôi. Kiều gặp anh Hải đêm hôm đó cũng là một cái duyên gặp gỡ, nhưng cái duyên tốt đẹp đó lại đang khiến Hải phải chịu đòn đau.
Nhìn anh Hải bị trúng phải một đấm của Sơn Ma Mãnh vào bụng, loạng choạng lui ra sau mà lòng cô chua xót. Chỉ là duyên bèo nước gặp nhau, mà cô đã đem lại rắc rối cho anh ngày hôm nay. Kiều chỉ biết đưa tay bịt miệng để không khóc thành tiếng, trong khi nước mắt của cô đang không ngừng lã chã tuôn rơi.
Giá anh Hải hôm đó không gặp Kiều, không vì cứu cô mà ra tay đánh đàn em của Sơn Ma Mãnh. Thì ngày hôm nay anh đâu phải đứng cho người ta thỏa sức đánh đấm như vậy.
- Anh Hải!.. Hu..hu!
Kiều chỉ biết gọi tên Hải mà trong lòng nghẹn ngào không biết nói gì vào lúc này.
Ngay lúc đó Hải đưa bàn tay lên ra hiệu rằng anh vẫn bình an. Hải chỉ nhìn Kiều khóe miệng có đường tơ máu rỉ ra, nhưng anh vẫn khẽ nhếnh môi như đang cười khổ, rồi lại đứng thẳng dậy.
Hải sau khi đã đứng dậy lại bước tới đứng đối diện với Sơn Ma Mãnh. Thái độ của anh vẫn khí vũ hiên ngang không hề tỏ vẻ khiếp sợ.
- Sơn ca! Mời đánh tiếp đấm thứ hai.
Giọng Hải đầy tự tin như chưa hề có cảm giác đau đớn gì sau một đấm vừa rồi của Sơn.
Còn Sơn thì cũng cảm thấy kỳ lạ, một đấm vừa rồi của gã không phải nhẹ. Bản thân Sơn lên được vị trí này cũng hoàn toàn nhờ vào nắm đấm, chứ không phải chỉ ngồi mát ăn bát vàng. Một đấm khi nãy của Sơn đánh ra là áp dụng kỹ thuật Không Thủ Đạo, mục đích đánh vào dạ dày của Hải.
Không ngờ trúng một đấm đấy Hải vẫn đứng vững, thực sự điều đó làm cho Sơn Cảm thấy bất ngờ.
"Hừ. Thằng này cũng fit đấy, hẳn là dân có nghề"
Sơn biết nếu Hải không có cơ bụng rắn chắc, không thể nào đứng vững được như thế. Đấm vào dạ dày sẽ khiến bụng đau quặn lại, nhưng Hải không hề như vậy khiến Sơn cũng phải nhận định lại về người trước mặt mình.
"Con mịa mày xem mày chịu nổi đấm này của tao không"
Sơn sau khi đánh giá lại thực lực của Hải hắn đã nghiêm túc hơn. Sơn vung tay thật mạnh tung ra một đấm lực rất căng vào ngực Hải.
"Hự" một tiếng.
Chỉ thấy Hải rúm người lại một ngụm máu tươi không nhịn được mà tuôn ra khỏi miệng. Máu phun ra đất đỏ thẫm, Hải thì ho sặc sụa hai tay ôm lấy ngực, một đầu gối anh đã khụy xuống đất.
Trong khi đó thì Sơn cười khẩy ra vẻ hài lòng.
"Ha hà! Vừa rồi tao dùng Triệt Quyền Đạo đánh vào phổi của mày, tuy không làm cho mày chết nhưng nhất định mang bệnh về sau. Những thằng cả gan gây vào Sơn Ma Mãnh tao sẽ không có kết cục tốt đẹp".
Sơn vừa nghĩ vừa cười thầm vì mục đích hại người đã thực hiện thành công.
Còn Kiều không thể bình tĩnh được đã chạy đến tay đặt lên vai anh Hải vừa khóc vừa hỏi.
- Anh đau lắm phải không? Xin lỗi chỉ vì em... Hu hu... Chỉ vì em mà anh ra nông nỗi này... Huhu.
Tay phải của Kiều ôm lấy tay trái của Hải, nhưng ngay lúc ấy Hải đưa tay khẽ gạt Kiều sang một bên.
- Không sao đâu!
Hải vẫn trả lời gọn ghẽ như vậy, rồi toàn thân anh run run như sắp ngã, song anh đã cố gắng đứng vững tiếp tục tiến đến trước mặt Sơn Ma Mãnh.
- Còn một đấm cuối cùng.
Nhìn thấy Hải vẫn còn đứng vững được Sơn cũng lại thêm phần ngạc nhiên. Hắn dơ bàn tay vừa đâm Hải lên ngang mặt ngắm nghía rồi tự than.
- Hừ! Có lẽ khi leo lên ngôi Tứ Thiên Hoàng, tao đã quá lười rèn luyện, đâm ra quyền cước hoang phế đi nhiều.
Sau khi tự than Sơn liền liếc nhìn Hải một tia nhìn thâm độc, rõ ràng trong cái đầu âm hiểm của hắn dường như đã nghĩ ra độc kế tàn nhẫn nào đó.
- Khá lắm! Trúng hai đấm của Sơn Ma Mãnh tao mà còn đứng được. Trước tới giờ cũng không có được mấy thằng. Nói tao nghe mày tên gì.
Nghe Sơn hỏi tên của mình, Hải nhìn thẳng vào mặt gã giang hồ ranh mãnh trả lời ngắn gọn nhưng đanh thép.
- Hải!
Bỗng dưng Sơn cười hú lên rồi vỗ tay đôm đốp.
- Ha ha ha! Hải à! Tốt lắm... Tốt lắm... Này Hải tao nói cho mày nghe. Tao rất thích những thằng gan góc như mày. Thế này đi mày đồng ý đi theo làm đàn em của Sơn Ma Mãnh tao. Thì thù oán của chúng ta từ nay chấm dứt. Tao cũng sẽ thôi không đấm phát thứ ba. Còn mày sẽ có chỗ đứng trong xã đoàn. Thấy sao? He he!
Sơn Ma Mãnh đúng là hạng người khó lường, lúc cười lúc khóc chẳng biết đâu mà lần. Nhưng nói hắn điên thì không đúng, ngược lại hắn còn rất khôn ngoan cáo già.
Nghe lời đề nghị này Hải chỉ nhếch miếng, mắt liếc đi chỗ khác vô tình thấy Kiều đang nước mắt lưng tròng nhìn mình. Hải hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mặt Sơn bằng ánh mắt lỳ lợm bất cần đời.
- Không muốn.
Nghe lời này của Hải thì nụ cười trên cặp môi đen sậm của Sơn cũng tắt lịm. Hắn khẽ lùi lại một bước rồi tự nhiên lại vỗ tay đôm đốp.
- Tốt. Tốt lắm. Rất tốt.
Hắn lại cười khanh khách rồi kiễng chân như muốn nhảy dựng lên như con tôm trong trảo dầu sôi. Miệng thì không ngừng nói tốt tốt, hành động dở khùng dở điên này làm cho những người có mặt cảm thấy khó hiểu.
Hắn vừa nhảy vừa xoay mấy vòng bỗng nhiên xuất thủ, một đấm cực mạnh thứ ba thẳng vào mặt anh Hải.
- Con mịa mày!
Sơn vừa chửi vừa tung ra nắm đấm, nhưng lần này không nghe thấy tiếng kêu như hai đấm trước. Bởi tiếng thét hãi hùng của Hải đã lấn áp tất cả những âm thanh khác tại hiên trường.
- Á á á... Á á!
Hải hét lên kinh hoàng rồi hai tay ôm mặt ngã nhào ra sau.
Chỗ tay Hải ôm lấy đã thấy có máu tươi phụt ra. Trông thấy vậy cả chị Tú và Kiều đầy chạy lại xem chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ thấy Hải đang nghiến răng chịu đau đớn. Tuy tay ôm kín mặt nhưng Kiều vẫn nhìn thấy máu từ mắt trái chảy qua chỗ ngón tay của anh.
Thì ra vừa rồi khi xuất đấm cuối, Sơn đã không trực tiếp đấm thẳng. Hắn khẽ nghiêng góc của đường đấm, làm cho nắm đấm bị chếch đi một chút, để cạnh sắc của cái nhẫn đại bàng hắn đeo ở ngón giữa cắm vào mặt Hải. Sơn làm vậy với ý đồ dùng cạnh sắc của chiếc nhẫn chọc mù mắt của Hải. Một ý đồ thâm độc và đầy tàn nhẫn, chỉ kẻ xấu xa như hắn mới nghĩ ra được.
Mặc cho Hải quằn quại tay ôm mặt dưới đất, Sơn cười đắc ý rồi bước đi. Hắn đi được vài bước liền đưa tay ra, một chiếc khăn mù xoa đưa tới lau vết máu của Hải bắn lên tay của hắn. Sơn vừa đứng cho đàn em lau máu trên tay vừa cười cợt như không có gì xảy ra, đối với hắn mọi chuyện vẫn đang bình thường.
- Vậy là ba đấm đã xong. Chị tú chuyển 100 chai bồi thường tiền thuốc cho mấy thằng em tao nữa là coi như xong. Mọi người có thể tự do đi khỏi đây. Hắc Long Song Sát cũng đã thấy rồi đấy, tao làm vậy cũng đã đủ nể mặt Nhật ca chưa.
Hai người mặc đồ đen, đeo kính cũng màu đen nhìn nạn nhân rồi nhìn Sơn Ma Mãnh khẽ gật đầu. Sau đó hai người áo đen cao to, mặc áo có hình rồng đen thêu trước ngực thu lại chiếc máy ghi âm trên bàn rồi bỏ đi.
Phía bên kia mặt anh Hải máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, Kiều đã lấy khăn tay có thêu hình chim phượng, cố cầm máu cho anh. Nghĩ anh Hải vì mình mà bị người ta đánh mù một mắt. Kiều cảm thấy vừa đau xót vừa bất phẫn, trong lúc máu nóng dồn lên não cô định vùng lên chửi vào mặt tên khốn Sơn Ma Mãnh. Ngay lúc cô định vùng đứng lên thì một bàn tay đã nắm chặt tay cô kéo cô ngồi yên vị trí cũ.
- Kiều! Bình tĩnh..
Đó là tay chị Tú, chị đã phát hiện ra biểu hiện bất thường của Kiều. Ngay khi cô muốn vùng dậy thì chị đã kịp đưa tay ngăn cản.
Từng tia máu căm phẫn lan đầy tròng mắt của Kiều nhìn chị Tú với vẻ bất phẫn. Chị Tú cũng nhìn Kiều vẻ cảm thông và lắc đầu ra hiệu Kiều không nên làm điều gì dại dột vào lúc này.
Bởi khó khăn lắm chị mới dàn xếp được như thế này, nếu Kiều manh động sẽ phá hỏng hết những nỗ lực của chị, và hơn thế nữa việc Hải phải chịu ba đấm kia của Sơn cũng sẽ phí công vô ích.
Cuối cùng nhờ sự can ngăn quyết liệt đúng lúc của chị Tú nên Kiều đã kịp dằn được nộ ý của mình mà không làm chuyên ngu ngốc.
Sau đó Kiều và Chị Tú đỡ Hải ra xe của chị, ba người cùng nhau dời khỏi biệt thự của sơn ở Gamuda.
Chị Tú đưa Hải đến bệnh viện mắt trung ương để kiểm tra vết thương ở mắt của anh.
Sau khi bác sĩ kiểm tra băng bó vết thương cho Hải, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm vì vết thương tuy sâu nhưng đã lệch sang phần đuôi mắt, chứ không khiến mắt bị mù.
Bởi Hải từng là võ sư, là dân có nghề, ngay khi Sơn Ma Mãnh lật tay, theo phản xạ tự nhiên của con nhà võ Hải đã kịp thời hơi nghiêng đầu tránh được một đòn hiểm độc.
Mắt tuy không bị mù, nhưng vết thương do chiếc nhẫn đại bàng của Sơn rất sâu, tạo nên một huyết khẩu dài nơi khóe mắt của Hải.
Vết thương phải khâu mười mấy mũi, tuy không ảnh hưởng đến mắt của anh, nhưng cho dù sau này có khỏi cũng sẽ thành vết sẹo vĩnh viễn tồn tại trên gương mặt anh.
Chính vì vết sẹo đau đớn này mà sau này Hải ra ngoài thường mang theo mũ sùm sụp để tránh người khác thấy vết sẹo kia mà sợ hãi.
Cũng sau sự việc đáng tiếc đó, Kiều mang ơn anh Hải rất nhiều. Cô giúp anh trả tất cả những khoản nợ với ngân hàng, do trước đó anh kinh doanh võ đường thua lỗ.
Không những vậy Kiều còn đề nghị anh Hải về làm lái xe riêng cho mình, bởi công việc nhạy cảm của cô cũng hay phải ra ngoài lúc nửa đêm, hoặc về muộn. Có một người như anh Hải ở bên cạnh, cô cũng cảm thấy an tâm hơn mỗi khi ra khỏi nhà. May mắn là sau khi khỏi vết thương Hải cũng chấp nhận đề nghị anh làm lái xe riêng của Kiều.
Thế là từ đó đến nay cũng đã ba năm anh Hải làm tài xế cho cô. Đi đâu làm gì anh cũng luôn ở bên cạnh cô, giống như hôm nay anh Hải cũng đang đưa Kiều đi làm công việc của cô. Công việc dù không muốn nhưng cô cũng đã phải làm cũng 5 năm rồi. Khách hàng cô cần phải chiều chuộng hôm nay là một người cực kỳ có thế lực và giàu có. Người này theo chị tú cung cấp là ông Chen một tí phú người hoa gốc Quảng Tây. Ông Chen là một ông trùm trong giới Xã hội đen Hong Kong. Một nhân vật cực kỳ có tầm ảnh hưởng trong giới hắc đạo.
Kiều dùng ngón tay thon dài ngọc ngà của mình, vuốt vuốt trên điện thoại đã nắm rõ thông tin vị khách hàng khủng mà mình cần chiều chuộng hôm nay.
Xe của cô cũng đã đến được điểm hẹn, khách sạn sang trọng bậc nhất Hà Nội Marrott trên phố Đỗ Đức Dục.
Kiều có vẻ hơi ngao ngán, nhưng cô vẫn sửa soạn tư trang cho gọn gàng, hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần để chuẩn bị phục vụ nhu cầu cho lão tỉ phú kia.
- Anh Hải! Có thể đi gửi xe hoặc đi đâu đó một tiếng sau quay lại đón tôi.
Hải nghe xong khẽ vâng một tiếng. Còn Kiều cũng đã sửa soạn lại bản thân, cô lấy trong túi sách ra một lọ nước hoa sang trọng. Kiểu nhẹ nhàng xức lên những vị trí nhạy cảm trong cơ thể. Sau đó nắm lấy tay cầm cửa khẽ đẩy cửa xe bước ra.
Tiếng cửa xe đóng lại, Kiều trong bộ váy sang trọng đầy quyến rũ, cô cất bước đi trong bộ giày cao gót óng ánh. Trông cô đầy bốc lửa trong bộ váy bó sát lấy thân, những đường cong làm ngất ngay lòng người.
Kiều uyển chuyển bước đi trước mắt Hải, cô bước đi đầy kiêu xa đài các hướng thẳng vào trong khách sạn, chỉ còn hương nước hoa nồng nàn phảng phất còn vương lại phía sau.
Nhìn Kiều lắc hông từng bước lộng lẫy đi vào trong, Hải chỉ nhìn theo mà không có thái độ gì, ánh mắt anh bên dưới lớp vải mũ kia là gì không ai biết. Chỉ thấy anh khẽ thở dài rồi nhấn nút đề khởi động xe.
Anh không hề hay biết cô gái anh luôn bảo vệ bấy lâu, cô chủ xinh đẹp quyến rũ nhưng làm công việc nhơ nhuốc kia. Ngày hôm nay khi cô bước chân vào trong nơi đó, cũng chính là đưa thân vào một tai họa mà cô không hay biết.
Đó là một tai họa chết người.