Chương 6: Đại Nhật Hắc Long

Trước khi đến biệt thự Sơn Ma Mãnh, Kiều đã nhận được tin nhắn qua Mail của chị Tú:

“Kiều à! Thằng Sơn Ma Mãnh tính tình quái dị, hỉ nộ bất thường, nó bị điên đấy. Cho nên em bảo người của em dù nó có làm gì thì cũng đứng kháng cự. Chuyện sau đó cứ để chị lo cho”.

Đọc xong nội dung tin nhắn của chị Tú, Kiều cũng giảm được một chút lo lắng trong lòng. Chị Tú nhìn bề ngoài mập mạp, cười nói hoan hỉ, nhưng quan hệ trong xã hội và giới giang hồ không hề nhỏ. Lần này chị Tú ra mặt nhất định Sơn Ma Mãnh không thể không nể mặt. Nghĩ vậy mà Kiều cũng an tâm hơn, cùng anh Hải đến biệt thự của Sơn ở Gamuda. Nhưng sự việc diễn ra trước mắt có vẻ như vượt xa sự tưởng tượng của Kiều.

Tiếng quát đầy phẫn nộ của Sơn Ma Mãnh khiến đàn cá vàng đang tung tăng bơi lội trong hồ, cũng phải sợ hãi tản ra xung quanh.

Hơn năm tên đàn em hung hãn của Sơn sau khi đấm anh Hải ngã xuống đất, chúng liên tiếp dùng mũi dày của mình đá vào mặt, vào bụng của anh.

Vì trước đó Kiều đã dặn dò Hải là dù xảy ra truyện gì cũng đừng phản kháng, nên lúc này Hải chỉ còn cách dùng hai tay ôm đầu, người co quắp lại như hình con tôm. Hải là một võ sư đương nhiên anh biết phòng thủ những chỗ trọng yếu nhất trên cơ thể. Tuy nhiên dưới những mũi dày đạp xuống người như mưa, vẫn không tránh nổi bị trọng thương. Máu của Hải đã chảy từ mũi và miệng ra, ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng mặc trong chiếc áo khoác bên ngoài.

Thấy anh Hải vì mình mà ra nông nỗi này Kiều cảm thấy vô cùng xót xa. Tại sao anh ấy lại làm như thế, thậm chí bị đánh đau như vậy anh vẫn không kêu một tiếng, anh cũng không van xin. Hải quả thực có một nghị lực phi thường, bản thân anh ta cũng là dân xã hội. Hải làm việc ở quán bar đương nhiên không phải là kẻ ngày đầu xông pha Giang hồ, những quy tắc nghiệt ngã trong thế giới này đương nhiên Hải không còn lạ.

Bản thân anh đến giờ phút này cũng không thể hiểu đêm hôm đó, vì sao mình lại ra tay cứu Kiều. Có thể là do lý tính trong còn người, hay anh từng là quân nhân nên vẫn vương vấn tư tưởng vì nước quên thân vì dân phục vụ. Có lẽ không phải bởi đã bước chân vào giang hồ, thì mọi vinh quang trong quá khứ đều sẽ bị quên lãng.

Điều anh phải làm lúc này đó là hứng chịu những đòn đánh độc ác giáng mạnh lên đầu, lên ngực của mình. Bọn đàn em đã đấm đá anh Hải đến mỏi cả tay, máu của anh cũng đã nhuốm đỏ mũi giày và nắm đấm của chúng. Nhưng chúng dường như chưa muốn dừng lại bởi đại ca chúng vẫn chưa ra hiệu ngưng tay. Không những thế Sơn Ma Mãnh còn tàn bạo hơn nữa:

- Tụi bay nhớ hôm đó nó đánh tụi bay bằng tay nào, chân nào, thì đánh gẫy chỗ đó cho tao.

Đại ca của chúng là một tên tàn nhẫn và độc ác, đương nhiên chủ nào thì tớ đấy thôi. Một tên đàn em mặt mũi hung dữ, cổ săm mặt của một con cú đêm. Hắn liền cởi áo mặc bên ngoài lộ ra những hình xăm chi chít trên người, hắn lôi kế bên ra một chiếc gậy đánh golf có vẻ cầm rất thuận tay.

- Vâng thưa đại ca! Khà khà! Thằng khốn này hôm đấy anh hùng lắm mà. Đến ông đây bị mày đấm mấy phát vào sườn đến giờ vẫn còn đau. Hôm nay ông phải đánh cho mày tàn phế mới thôi.

Tên lưu manh này thì ra là một trong số những tên chọc ghẹo Kiều tối qua, hắn đánh không lại anh Hải hôm đó. Hôm nay định thừa cơ báo thù, phen này anh Hải nguy rồi.

- Chết này thắng khốn.

Gậy đánh golf vàng óng này là đồ chơi của môn thể thao chơi golf gần đây của hội nhà giàu. Sơn Ma Mãnh tuy là Giang hồ nhưng cũng học đòi chơi golf cho ra vẻ thượng lưu.

Nếu dùng vật này để đánh người tin rằng hậu quả khó tưởng tượng, gậy vừa vung lên chuẩn bị đánh gãy tay anh Hải thì một bóng người nhào đến.

- Đủ rồi! Xin các người đừng đánh nữa.

Thấy anh Hải vì cứu mình đêm đó mà bị đánh đến thập tử nhất sinh rồi, nay có thể bị đánh tàn phế. Kiều không đành lòng nhìn ân nhân của mình bị đánh gãy hết tay chân, nên liều mình lao vào ngăn cản.

Tên đàn em kia bị Kiều đẩy văng ra chưa kịp vung gậy đánh anh Hải. Nhưng ngay lập tức mấy tên còn lại đã xông tới kéo Kiều lui ra. Cô nước mắt dàn dụa trên khoé mi diễm lệ, vừa giận lại vừa xót xa cho ân nhân nên đã không kìm lại được.

- Thằng chó! Có giỏi giết cả tao đi..

Kiều vừa mở miệng chửi mắng chưa hết câu thì “bốp bốp” hai cái tát đau điếng của tên lưu manh đã vả vào đôi má mịn mạng của nàng.

- Câm mồm đi bà tám! Sử thằng này xong sẽ đến lượt mày.

Tên lưu manh xăm trổ đầy mình, ánh mắt hoang dã điệu cười nham nhở, sau khi vung tay tát Kiều. Hắn lại tiếp tục vung gậy định đánh anh Hải mặc cho Kiều vẫn đang vừa khóc vừa chửi mắng. Gậy đã đưa lên cao, chuẩn bị vụt xuống thì lại một giọng nói nữa vang lên làm cho hắn đứng hình.

- Đủ rồi dừng tay!

Người cất tiếng lại là chị Tú, có điều chị đã không còn giữ bộ mặt tươi cười như vừa nãy nữa, thay vào đó là sắc diện lạnh lùng nghiêm túc hiếm có. Chị Tú cũng không đứng cạnh bên chỗ Sơn Ma Mãnh nữa, mà tiến lại ngồi xuống chiếc ghế gỗ chạm trổ Long Phượng gần đó. Ánh mắt của chị cũng nghiêm trang nhìn thẳng vào mặt đại ca Sơn.

- Anh Sơn! Có vẻ hôm nay không nể mặt con Tú này.

Ánh mắt sắc lạnh bất thường của chị Tú khiến Sơn Mã Mãnh cũng chột dạ. Tú bà này ngày thường thường giữ mối quan hệ hoà hảo với các vị đại ca, cộng với công việc đặc thù môi giới chân dài cho các đại gia, hiếm khi thấy mụ ta nghiêm túc như lúc này. Tất cả điều đó cũng khiến Sơn Ma Mãnh đang tận hưởng niềm vui tra tấn cực hình, cũng phải thu liễm lại sắc mặt.

- Chị Tú! Vậy là ý gì?

Sơn mặt đanh lại ánh mắt cũng tỏa sát cơ không tầm thường, điếu thuốc trên tay bốc khói nghi ngút càng làm cho mặt hắn thêm quái dị.

Chị Tú cũng không vì thế mà chau mày, chị ngồi vắt chéo chân để lộ cặp dò trắng trẻo, tay thò vào túi sách lấy ra một bao thuốc lá. Chị chậm dãi rút ra một điếu rồi châm lửa đưa lên miệng, rít một hơi thật sâu, rồi phả khói trắng ra không trung. Trông dáng vẻ chị lúc này vừa phong Trần, vừa có khí chất tận hiển bản sắc hắc đạo nữ cường ẩn dấu của mình.

- Kiều nó là đào của tôi! Bây giờ không may đắc tội với Sơn ca. Thân là má mì của nó tôi không thể không có trách nhiệm. Sơn ca cho một con số đi chúng ta giải quyết vấn đề.

Chị Tú ngửa mặt phả khói vào hư không, trong lúc ngước mặt lên ánh mắt đầy phong tình của chị khẽ liếc Sơn Ma Mãnh.

Sơn thì tay khoanh trước ngực một bên, tay kia điếu xì gà vẫn bốc khói nghi ngút. Hắn im lặng không nói gì vào lúc đó, mặt hắn trở nên đanhlại. Rồi tự nhiên bật cười lớn khiến cho cả đám người đứng đó phải dật mình.

- Khà khà! Tú Hoàng Thái Hậu nghĩ thằng Sơn này thiếu tiền sao. Con mịa nó dân xông pha quan trọng nhất là mặt mũi, nay mặt tao để con hàng này dẫm lên thế à. Sơn Ma Mãnh tao hôm nay không đánh gẫy tay chân thằng kia sẽ không thôi.

Sơn cười sặc sụa dưới làn khói xì gà mờ đục, chẳng khác nào quỷ dữ hiện hình. Còn chị Tú nghe xong thì mặt cũng như phủ một làn sương mỏng.

- Vậy là Sơn ca nhất định không nể mặt.

“Tao nể mặt mụ thì ai nể mặt tao”

Sơn trừng mắt nhìn chị Tú với ánh mắt thách thức kiểu như “tao cứ làm đấy mày làm gì được tao”.

Mặt chị Tú như đóng băng, còn Sơn Ma Mãnh thì đầy ý diễu cợt. Hai người trong tâm trạng nặng mùi thuốc súng. Đúng lúc đó hai người đàn ông to cao từ ngoài cổng bước vào, khí thế mạnh mẽ người mặc vets đen trông cực ngầu.

Thấy hai người lạ xuất hiện đám đàn em của Sơn cũng dừng đánh anh Hải, chúng tập trung lại như hộ vệ cho đại ca của mình.

- Chị Tú muốn chơi tao!

Sơn đã tắt nụ cười và ánh mắt bỡn cợt vừa rồi, bởi hai người kia mặc áo có hình hắc Long ở ngực.

- Sơn ca đã không nể mặt Tú nhưng không thể không nể mặt anh Nhật chứ.

Nhắc cái tên anh Nhật chị Tú cũng phải dịu dọng và tỏ ba phần kính trọng. Sơn Ma Mãnh đương nhiên nét mặt cũng tối sầm lại bởi hắn biết người được gọi là anh Nhật kia là ai?

Hai người cao to đi vào rồi đặt một vật gì đó trên bàn, thì ra đó là một cái máy thu âm. Rồi người áo đen có khắc hình rồng màu đen trước ngực kia bấm một cái, sau đó lui ra sau đứng thủ vệ.

Từ trong máy thu âm một giọng nói xa lạ vang lên:

“Sơn Ma Mãnh đã lâu không gặp. Hôm qua chị Tú đã gọi điện cho tao, nói rằng hai người có chuyện hiểu lầm. Đều là người lớn cả đừng chấp nhau mấy chuyện vặt vãnh ấy nữa. Tao không muốn tổ chức mất đoàn kết nên đứng ra hoà giải. Đừng nói Sơn ca không nể mặt Đại Nhật tao đấy nhé”

Radio phát xong đoạn ghi âm đã tự động tắt, nghe đoạn hội thoại xong Sơn Ma Mãnh mặt càng tối sầm hơn. Hắn thực ra không phải kẻ điên hắn đang thầm tính toán.

“Con mịa nó không ngờ mụ béo này lại nhờ được Đại Nhật Hắc Long trống lưng. Tên này quản lý lĩnh vực ngân hàng tài chính của tổ chức, tiềm lực cực mạnh. Trong Thăng Long Tứ Hoàng địa vị cực cao ngồi ghế số 1 còn hơn cả tao. Lần trước xin giấy phép kinh doanh mấy cái nhà nghỉ ở Trần Duy Hưng, nếu không có Đại Nhật chắc không xong. Xem ra hôm nay không nể mặt không được rồi”

Giang hồ vẫn đồn Sơn Ma Mãnh là thằng điên nhưng thực tế không phải, bình thường hắn quái dị nhưng động việc quan trọng, hắn suy nghĩ rất chu đáo. Nếu không thì điên sao ngồi được ghế tứ thiên hoàng. Chính vì kẻ quỷ quyệt khôn lanh nên hắn mới được gọi là Sơn Ma Mãnh.

Sau khi suy nghĩ một lát hắn liền mỉm cười đầy thâm ý, chị Tú bề ngoài bình thản nhưng trong lòng luôn cảnh giác đề phòng Sơn, đơn giản tên này thuộc loại Giang hồ ranh mãnh không hề dễ đối phó.

- Khà khà! Thôi được rồi coi như nể mặt chị Tú và Nhật ca đi. Bây giờ tao sẽ nói thế này mọi người nghe xem có được không. Người của con đào kia đánh đám đàn em của tao, nếu tao không ra mặt thì sao bọn em tao phục. Với sau này làm sao xông pha. Nhưng Nhật ca đã đứng ra nói giúp nên tao nể mặt Nhật ca. Thế này đi thằng kia chịu ba đấm của tao, rồi bồi thường cho bên tao 100 chai, mọi chuyện coi như xong.

Nghe lời này xong bàn tay chị Tú run run rồi bóp chặt lại thầm nghĩ:

“Con mịa nó thằng Sơn Ma Mãnh này đúng là ranh ma. Vừa trả được thù lại vừa lấy được tiền, khôn như mày ở quê bà xích hết rồi. Nhưng chịu ba đấm so với tàn phế thì vẫn tốt hơn, huống chi người của con Kiều ra tay trước. Thôi thì như thế cũng là nhẹ nhàng rồi”.

Chị Tú suy tính xong liền liếc mắt nhìn Kiều.

- Kiều! Chị cả chỉ nói giúp mày như thế thôi. Sơn ca đã ra điều kiện rồi. Ý mày thế nào.

Chị Tú lớn giọng hỏi ý Kiều cho có, thực ra chị đã nháy mắt với Kiều nên chấp nhận điều kiện trên.

Kiều nước mắt vẫn dàn dụa, tay đang ngồi đỡ anh Hải bị thương không nhẹ. Cô chưa biết trả lời sao thì một bàn tay đầy máu đã đưa lên ngang mặt cô.

- Cô Kiều! Cứ để Sơn ca đánh tôi chịu đựng được.

Giọng nói của anh Hải run run, ánh mắt anh nhìn Kiều với tia cảm xúc khác thường. Lúc này trời sáng Kiều mới nhìn kỹ khuôn mặt anh. Anh Hải có đôi lông mày đậm, khuôn trán rộng, sống mũi cao, gương mặt vuông chữ điền, thể hiện một con người chính trực can đảm.

Kiều chưa kịp nói gì anh Hải đã lê lết đứng dậy, từng bước khó khăn anh đã đi đến trước mặt Sơn Ma Mãnh.

- Sơn ca! Mời ra tay.

Trước thái độ mạnh mẽ quả cảm của Anh Hải, Sơn cũng thấy bất ngờ, nhưng trên đời hắn ghét nhất hạng người tỏ ra quân tử. Không nói không rằng Sơn tung một quyền vào bụng anh Hải.

“Thụp” một tiếng anh Hải hay ôm bụng loạng chặng lùi ra phía sau một bước.