Chương 5: Đối Mặt

Xã hội đen là từ nóng chỉ "thế giới ngầm", ám chỉ các thế lực xấu có tổ chức, hoạt động ngoài vòng Pháp luật. Từ này được xuất hiện trong xã hội Việt Nam, khi có sự du nhập của các bộ phim do Hongkong sản xuất vào thập niên cuối của thế kỷ 20. Sau đó trở thành sinh ngữ và cho đến nay đã là một từ phổ biến, kể cả trên báo chí.

Trong thế giới của “xã hội đen” được phân cấp ra thành nhiều tầng lớp, các cấp bậc khác nhau. Trong đó cấp thấp nhất là dân anh chị, dao búa, đầu gấu, đâm thuê chém mướn... không có tổ chức. Cao cấp hơn là tội phạm có tổ chức thành các băng đảng, trên cùng là các mafia, các gia đình mafia. Còn gọi chung là "dân xã hội đen", và các đầu đảng là các "Ông trùm".

Nói chung xã hội đen là nơi của các thành phần làm mảng trái của xã hội. Chúng là một thế giới đầy tội ác, man rợ đối lập với xã hội văn minh dân chủ mà chúng ta đang sống. Vậy thì có một lực lượng xấu xa như vậy tồn tại trong xã hội, tại sao chính phủ không dẹp bỏ chúng.

Bởi vì xã hội đen cũng là một phần của toàn thể xã hội, chúng không thể biến mất đi, cũng không thể nào bị tiêu diệt. Chính quyền chỉ làm một vài cách để cho chúng không phát triển quá mạnh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự của xã hôi mà thôi. Ở một mảng tối nào đó, xã hội đen còn chính là tay sai của lãnh đạo chính quyền, giúp cho các quan gia làm những việc mà họ không thể dựa vào quyền lực để thực hiện.

Chính vì thế ở bất cứ một quốc gia nào trên thế giới đều có xã hội đen tồn tại, chúng không thể bị tiêu diệt, mà chỉ có cách thức và tên gọi khác nhau thôi. Như ở Việt Nam thì đứng đầu các băng đảng xã hội đen thì gọi là đại ca. Bên Trung Quốc thì gọi là lão đại, Long đầu, bên Châu Âu thì gọi là các ông chủ, ông trùm mafia.

Riêng xã hội đen Việt Nam họ hoạt động có phần tinh ranh, ma mãnh hơn các tổ chức khác trên thế giới. Bởi chính phủ Việt Nam xiết chặt vòng pháp luật ở tất cả các tỉnh thành trên cả nước. Vì thế hoạt động của xã hội đen cũng không thể bành trướng như ở Macao, HongKong, Thái Lan hoặc ở các quốc gia khác nữa. Các hoạt động chủ yếu của dân xã hội đen Việt Nam, là cho vay nặng lãi, cầm đồ, bảo kê, kinh doanh nhà nghỉ, sòng bạc chui.

Nổi lên nhất nhờ việc bảo kê các quán ba và kinh doanh nhà nghỉ, chính là Sơn mà Giang hồ vẫn gọi là Sơn Ma Mãnh. Hắn sở hữu một lực lượng đàn em đông đảo và vô cùng hiếu chiến, cùng một số địa bàn rộng lớn trong khu nội thành Hà Nội. Chính vì có thế lực mạnh mẽ như vậy, nên Sơn Ma Mãnh mới đặt được một chân vào ghế Tứ Hoàng, là một trong bốn vị Thiên Hoàng Hắc Đạo có thế lực bá đạo nhất đất hà thành.

Lần đó vì cứu Kiều mà anh Hải một bảo kê nhỏ ở quán rượu, đã vô tình đụng phải đàn em của Thiên hoàng Sơn Ma Mãnh. Vì là kẻ sống cơ hội và cạn tình, nên các băng khác cũng sợ Sơn, chính thế nên hắn mới được thể tác oai tác quái. Kiều biết kẻ này không dễ đối phó. Cô cặp bồ với không ít đại gia và cả các ông trùm trong giới, nên thông tin về các đại ca có máu mặt cũng đã từng nghe qua.

Cô cũng thực sự sợ hãi khi nghe đến tên Sơn Ma Mãnh, trong lúc bối rối cô lại nghĩ ngay tới một người.

Đó là chị Tú.

Chị Tú mập là một chủ chứa gái, bình thường bà ta cười nói xuề xoà nhưng thực tế cũng là người có tiếng tăm trong giới. Riêng cá nhân mụ bề ngoài là chủ một quán cafe chá hình, còn thực tế mụ là chủ một đường dây gái gọi cao cấp tên gọi Động Bàn Tơ.

Trong Động Bàn Tơ của mụ thì người có chức vụ cao nhất đương nhiên là mụ Tú Hoàng Thái Hậu. Bên dưới bà ta gồm có bốn kiều nữ nhan sắc tuyệt trần, cũng là gái gọi cực kỳ cao cấp được gọi là Đào, Quất, Cúc, Trúc, Mai gom lại thành Ngũ Long Công Chúa.

Trong tổ chức gái gọi cao cấp này Kiều giữ chức Đào Thị Công Chúa. Dưới cô là Quất Thị Công Chúa Anh Thư, sau hai người còn ba Mỹ nhân khác nữa. Bọn họ chính là mỏ vàng của Tú Hoàng Thái Hậu.

Nay Kiều vướng vào một chút rắc rối với Sơn Ma Mãnh, chỉ cần chị Tú ra mặt chắc là sẽ không vấn đề gì. Nghĩ thế nên Kiều gọi điện cho chị Tú ngay.

- A lô! Chị Tú ơi chị phải giúp em.

Phía đầu dây bên kia chị Tú dường như đang ngái ngủ, cũng phải thôi vì lúc này đã hơn 2h đêm rồi.

- Kiều à! Thế có chuyện gì mà gọi khuya thế này.

Kiều không dài dòng vào thẳng vấn đề luôn, chị Tú vừa nghe đến tên Sơn Ma Mãnh thì giật bắn cả người.

- Cái gì Sơn Ma Mãnh á! Thằng này nó hay việc bé xé ra to lắm. Lần trước chỉ vì thằng em tao vô ý xô ngã con hàng của nó mà bị chặt một đốt ngón tay. Gây vào nó là rắc rối rồi đấy.

Nghe thái độ của chị Tú càng làm Kiều thêm Lo lắng:

- Chị Tú phải giúp em. Không thì em không biết làm gì bây giờ.

Dù sao thì Kiều cũng là Đào Thị Công Chúa trong tổ chức Động Bàn Tơ của bà ta. Cũng là một con gà đẻ chứng vàng cho mụ, mụ không thể thấy chết không cứu.

- Được rồi! Kiều cứ về nghỉ đi, chị sẽ nghĩ cách có gì sáng mai chị liên lạc sau.

Nghe chị Tú nói vậy Kiều cũng bớt lo lắng hơn, cô bảo anh Hải tạm đưa mình về Ciputra, đợi ngày mai xem thông tin từ chỗ chị Tú thế nào rồi tính.

Anh Hải không nói thêm gì, không biết anh ấy có cảm thấy hối hận vì lo chuyện bao đồng mà gặp họa không. Chỉ thấy anh ấy lầm lũi ra lấy xe ô tô, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, khiến Kiều không biết anh ấy đang lo lắng hay không.

Ngày hôm sau chưa sáng điện thoại của Kiều vang lên.

- Alo chị Tú ạ!

Phía bên kia giọng Tú bà có vẻ khẩn trương.

- Em dậy ngay sửa soạn, rồi cùng gã kia đến ngay biệt thự của Sơn ca ở khu biệt thự GamuDa Gardens gần công viên Yên Sở.

Nhận được thông tin, Kiều gấp gáp cùng anh Hải đến biệt thự của Sơn ca ngay.

Quả là một hắc đạo cự nhân, biệt thự Sơn ca được xây dựng cách biệt hoàn toàn với các căn biệt thự khác. Mặt tiền của biệt thự hướng về phía hồ Yên Sở, độc chiếm ngọn gió lành. Xung quanh khuôn viên rộng rãi, cây cối um tùm đúng là một nơi nghỉ dưỡng lý tưởng.

Sau khi đỗ xe bên ngoài, kiều và anh Hải tiến vào bên trong căn biệt thự nhuốm màu hắc ám. Khi hai người vừa vào sân thì thấy đàn em của Sơn Ma Mãnh đã đứng hai bên chờ sẵn. Mặt mũi tên nào cũng hung thần ác sát, lạnh lùng nhìn Kiều và anh Hải.

- Đến rồi à!

Theo phía giọng nói cất lên, kiều nhìn về phía đó thấy một người đàn ông đầu đội mũ vành rộng, đang thong thả cho cá ăn.

Bên chiếc hồ nước trong vắt, có dựng tượng một nữ thần đang nâng một chiếc bình vàng, bên trong bình đó từng dòng nước chảy ra tuôn xuống bể cá vàng.

- Ở kìa Kiều! Không mau chào Sơn ca đi.

Lời nói cất lên là của chị Tú, mụ ta vận trên mình chiếc váy chấm hoa bó sát, từng thớ thịt trên cái thân mập mạp của mụ, như muốn thoát khỏi cái váy trật trội này. Chị Tú đã đến đó từ lâu, chị ta nháy mắt ra Hiệu mau hành lễ với người trước mắt.

Kiều liền hiểu ý ngay cúi đầu cất tiếng chào người đàn ông kia.

- Dạ Sơn ca! Em là Kiều đàn em của Chị Tú.

Sơn Ma Mãnh sau khi nghe giọng nói ngọt ngào của Kiều đã quay lại. Đó là một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, gã mặc trên mình bộ quần áo rộng thùng thình. Sơn ca khẽ đặt hộp thức ăn cho cá xuống thành bể, tay đưa lên miệng nắm lấy điếu xì gà to như ngón tay. Hắn rít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả những sợi khói trắng ra khỏi miệng.

- Đánh chết nó cho tao.

Chất giọng khàn đặc của Sơn vừa cất lên, năm tên đàn em đứng bên liền xông tới tung nắm đấm vào mặt của anh Hải.

Mặc dù là một võ sư bậc thầy nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì anh Hải cũng biết là không nên phản kháng. Rốt cuộc là anh đã đứng yên để bọn tay chân của Sơn mặc sức đấm đá.

Chỉ một thoáng anh Hải đã bị đánh đến máu me đầy mặt, trông thấy như vậy Kiều lo lắng hét to.

- Sơn ca xin dừng tay! Đánh nữa là chết người đấy.

Thấy Kiều van xin, chị Tú đứng bên cũng phụ họa.

- Phải đó anh Sơn! Đánh chết người là rắc rối to đấy mau dừng tay đi.

“Choang”

Một tiếng vỡ của đồ vật bằng sành sứ cất lên, chiếc hộp đựng thức ăn cho cá trên thành bể, đã bị Sơn hất mạnh xuống đất, cùng trạng thái vô cùng tức giận.

- Dừng con mịa mày! Đàn em của Sơn Ma Mãnh này cũng giám đánh. Nếu để đồn ra ngoài thì Sơn Ma Mãnh tao sau này còn dám xông pha nữa sao. Bọn bay đánh chết nó cho tao.