Ai cũng từng có một quá khứ, dù cho đẹp như cầu vồng sau mưa hay chứa chan nước mắt, thì nó vẫn là quá khứ của mỗi chúng ta. Không thể nào quên đi,cũng không thể nào vứt bỏ, nó sẽ theo người đó đi đến hết cuộc đời.
Kiều cũng thế cũng từng có một quá khứ muốn quên đi, nhưng dù đã cố gắng bao lần cô vẫn không tài nào làm được. Nó như một cơn ác mộng khủng khiếp, theo cô cả vào tận trong những giấc mơ hàng đêm. Kiều còn nhớ rất rõ tiếng hét kinh hoàng của Trọng, mối tình đầu mong manh trong sáng của cô.
“Chạy đi Kiều hãy dời khỏi nơi đây. Em phải sống đừng quay lại... mau chạy đi”
Đó là câu nói cuối cùng Kiều nghe được trước khi tiếng nói của Trọng bé dần đi, rồi tắt lịm bởi những nhát dao nghiệt ngã bổ xuống người mình.
Cảnh tượng máu nhuộm đường Cầu Giấy ngày hôm đấy Kiều không thể nào quên, ánh mắt của Trọng nhìn cô lúc ấy. Cô không kịp nhìn rõ hết khuôn mặt anh, là bởi vì trời mưa tầm tã, hay bởi nước mắt của Kiều nhiều đến nỗi làm ướt cả trời đêm.
Chỉ biết người con trai đầu tiên cô yêu bằng cả trái tim đã chết, chết trong đau đớn.
Vì cô.
“Không... không! Trọng ơi đừng bỏ Kiều... đừng bỏ Kiều”
Tiếng kêu thất thanh vang lên đó lại là của cô, lại là một cơn ác mộng ngày xưa lại hiện về hành hạ giấc ngủ của Kiều.
Cô ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường đã báo 8h30 sáng. Có lẽ đêm qua Kiều uống hơi nhiều, loại rượu Whiskey này xem ra có hơi nặng so với tửu lượng của cô. Nhưng cứ mỗi khi tâm trạng không tốt là cô lại tìm tới nó, hình như vị mạnh của nó khiến cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn, thay cho những liều thuốc an thần.
Như mọi ngày Kiều sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô thường ra gần cửa sổ kéo tấm rèm trắng tinh khôi qua một bên. Kiều muốn ngắm nhìn bầu trời, muốn những tia nắng đầu ngày chiếu vào căn phòng u ám, tàn dư của cơn ác mộng trong cô còn đọng lại.
Nhưng hôm nay khi kiều vừa mở tấm rèm lên thì một cơn gió lạnh thấu xương từ bên ngoài thổi thẳng vào người cô. Kiều bỗng nhiên thấy lạnh cóng toàn thân, loạng choạng lùi lại phía sau, do trong lúc bối rối không cẩn thận cô đã làm rơi vỡ tấm ảnh cô chụp khi đi du lịch Quảng Tây năm ngoái.
Kiều cảm thấy thót tim, cô đưa tay áo lên ôm lấy ngực thở hổn hển, không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy bồn trồn không nguôi. Ngay lúc Kiều định cúi xuống gom những mảnh kính vỡ của bức ảnh, do cô vô tình làm rơi khi nãy. Thì có âm thanh khác réo lên bên tai khiến cô phải thay đổi sự chú ý sang hướng khác.
“Reng reng”
Thì ra đó là tiếng điện thoại reo lên trên bàn gần đấy, Kiều liền vội đứng dậy đưa tay với lấy điện thoại. Vừa ngó qua màn hình cô liền nhận ra ngay là số điện thoại của Chị Tú. Sao tự nhiên sáng nay Chị Tú lại gọi điện sớm như vậy. Nếu có việc gì quan trọng hay khách đặt lịch, thì mụ phải gửi qua gmail cho Kiều tối qua rồi chứ.
Tuy rằng thấy lạ nhưng Kiều vẫn vuốt vào phần nghe trên màn hình điện thoại. Ngay lập tức nghe thấy chất giọng the thé của chị Tú, cùng sự vui mừng hớn hở kèm theo.
- Alo Kiều à! Tú có mối hời cho Kiều đây!
Kiều nhẹ giọng hỏi lại.
- Là mối gì chị Tú nói vào vấn đề luôn đi.
Nghe xong câu này mụ ta cười khanh khách nói tiếp.
- Chẳng là có một ông khách sộp là tỉ Phú người Hoa. Mới từ Quảng Tây sang xong. Ông ta có rất nhiều tiền, Sơn Ma Mãnh đã bắn mối này cho chị em mình. Kiều à! Em chuẩn bị đi nửa tiếng nữa có mặt ở khách sạn Marriott nhé. Thông tin khách hàng chị sẽ gửi Mail ngay qua cho em. Hi hi.
Kiều đáp lại bằng giọng hơi gượng gạo.
- Vâng! Vậy để em chuẩn bị.
Thực sự thì hôm nay Kiều cảm thấy trong lòng bồn chồn, không muốn đi tiếp khách, nhưng đã nửa tháng nay cô không làm rồi, e rằng nếu tiếp tục từ chối sẽ ảnh hưởng đến quan hệ làm ăn với Chị Tú.
Vậy là dù trong tâm không muốn Kiều vẫn phải lê thân vào phòng thay đồ. Tầm 10 phút sau cô đã lột xác thành một kiều nữ lộng lẫy và quyến rũ mê người. Phong cách làm việc của Kiều là cho dù trong lòng có tâm trạng rầu rĩ đến đâu, nhưng khi đã vào công việc là lúc nào sắc mặt nụ cười cũng phải tươi như hoa. Chính vì tác phong này mà cô rất được chị Tú để ý, khách hàng của cô cũng rất thuận mắt.
Kiều sửa soạn tư trang xong đâu vào đấy, rồi dời khỏi căn phòng riêng tư của mình bước chân ra ngoài. Bầu trời hôm nay xám xịt dự là sẽ có một trận mưa lớn trong ngày hôm nay.
Trước cửa ngôi nhà với màu sắc hài hoà của màu ghi bàng bạc, giữa cửa nhà sau vườn hoa là nơi cô đậu xe riêng của mình.
Chiếc Rolls - Royce phiên bản Black Badge với biểu tượng Spirit of Ecstasy màu đen sang trọng đã dựng ở đó. Bên cạnh là một anh lái xe cao lớn ăn diện gọn gàng, đầu đội mũ lưỡi chai, hai tay chắp phía trước đang đứng cúi mình chào cô.
- Cô chủ! Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu.
Kiều bước đến khẽ cười một chút rồi nói.
- Anh đưa tôi đến khách sạn Mariott trên phố Đỗ Đức Dục.
Anh lái xe chỉ khẽ cúi đầu rồi nói
- Vâng thưa cô chủ!
Sau đó anh ta mở cửa xe cho Kiều bước vào trong xe. Chỉ một lát xe đã khởi hành ra khỏi khu biệt thự cao cấp Ciputra.
Khu đô thị Ciputra có vị trí địa lý hết sức thuận lợi, đặc biệt là dự án rất gần Hồ Tây với diện tích mặt nước xấp xỉ 500 ha và bao quanh dự án là hệ thống sông Hồng điều đó mang lại sự mát mẻ, sạch sẽ cho không gian sống tại khu đô thị. Tiếp đó là hệ thống đường giao thông giúp việc di chuyển vào trung tâm cũng như ra ngoại thành rất đơn giản và thuận tiện.
Với lối kiến trúc hiện đại theo kiểu phương Tây rất là đẹp, hai bên đường trồng nhiều cây xanh và những vườn hoa rực rỡ. Kiều ngồi trong xe ánh mắt ngẩn ngơ nhìn những bông hoa đẹp đẽ bên đường, bên tai lọt vào lời của một bài hát rất du dương sâu lắng, phát ra từ dàn loa sang trọng được thế kế trong xe.
“Câu chuyện đã rất xa xôi
Niềm riêng không ai biết tới
Hai người sống ở hai nơi
Từ lâu không đi sát lối
Chỉ thương có người vẫn hoài gìn giữ nhiều luyến lưu
Mỗi khi nhớ đôi mắt biếc như thời chưa biết buồn đau”
Lời bài hát gợi nên nỗi nhớ nhung da diết của một đôi trai gái từng có một tình yêu đẹp trong quá khứ. Nhưng vì hoàn cảnh mà họ không thể đến được với nhau, để mỗi khi nhớ lại cảm thấy nuối tiếc xót xa. Mặc dù chưa từng nghe bài hát này lần nào, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, tự nhiên từng câu hát lại như thấu vào trái tim của Kiều, khiến cho cô cảm thấy nhói nhói. Ngay lúc ấy Kiều lấy tay vỗ nhẹ lên vai anh tài xế.
- Anh Hải à! Có thể tắt nhạc đi được không, tôi cảm thấy hơi đau đầu.
Người tài xế kia hơi nghiêng đầu sang một bên, chiếc mũ lưỡi trai màu đen đã che đi một nửa khuôn mặt của anh ta. Thật kỳ lạ là tài xế lái xe cần phải quan sát tốt mới nhìn rõ được đường đi, nhưng anh tài xế này lại thích đội mũ sùm sụp làm hạn chế tầm nhìn của mình.
Người lái xe tên Hải đó đã nghe rõ lời của Kiều anh ta cũng nhẹ gật đầu đáp lại.
- Vâng! Thưa cô chủ.
Anh Hải liền đưa ngón tay trỏ ấn vào nút off trên bảng táp lô điều khiển của xe. Âm thanh bản nhạc kia cũng im bặt, trả lại khoảng không yên tĩnh bên trong xe.
Kiều ngả người ra phía sau, gác đầu lên ghế, hai mắt nhắm nghiền, rồi im lặng để anh Hải trở mình tới chỗ hẹn.
Anh Hải là tài xế lái xe riêng của Kiều đã mấy năm, là người mà cô đặc biệt tin tưởng. Anh ấy là người sống có nguyên tắc, tính tình trầm lãnh không ưa nói nhiều.
Anh Hải theo cô được biết từng là một quân nhân cao cấp trong hàng ngũ đặc chủng của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam.
Không hiểu trong thời gian binh nghiệp anh gặp phải biến cố gì, nhưng khi ra quân anh trở về nhà ở Khâm Thiên. Sau đó nhờ vào một thân võ nghệ cao cường, anh liền mở kinh doanh võ đường ở quận Hai Bà Trưng nhận dạy học viên. Nhưng làm ăn thua lỗ chẳng gặp may, không lâu sau võ đường phá sản, anh Hải nợ một khoản tiền lớn từ ngân hàng, và cả tiền thuê mặt bằng võ quán lẫn tiền thuê nhân công.
Ôm một khoản nợ không nhỏ bên mình, anh Hải phải đi làm bảo kê cho các quán karaoke trên địa bàn thành phố. Trong một lần đi khách về tâm trạng không tốt, Kiều có đến quán karaoke chỗ anh Hải Làm Việc trên phố Bạch Mai. Sau khi uống say nửa đêm Kiều mới bỏ ra về, nhưng do uống quá nhiều Kiều quên đi ra xe ô tô của mình. Thế là một cô gái xinh đẹp, quần áo sộc sệch bước thấp bước cao, lững thững đi trên Đường Bạch Mai hướng theo đường Phố Huế trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Đoạn đường này ban ngày rất đông người qua lại, nhưng lúc đó đã là hơn 1h sáng, đường phố vắng ngắt không một bóng người.
Kiều trong tình trạng phê pha đang lững thững một mình trên đường, không may có đám lưu manh từ quán ba nào đấy trên phố Trần Đại nghĩa đi về. Thấy cô gái xinh đẹp lại đang phê rượu, nên đám lưu manh đã định dở trò đồi bại với cô.
May thay khi đó Anh Hải vừa từ quán rượu đi về, thấy một đám thanh niên đang chọc ghẹo một cô gái. Anh Hải đã ra tay dạy dỗ đám lưu manh kia, một mình anh có thể tay không khắc chế năm thanh niên khỏe mạnh. Không hổ từng là thầy dạy võ trong võ quán. Nhưng rắc rối không đơn giản như thế, đám lưu manh kia thực ra lại là đàn em của Sơn Ma Mãnh đại ca.
Sơn ca là một trong Thăng Long Tứ Hoàng bốn vị đại ca có số má nhất Giang hồ hà thành. Trong tứ hoàng Sơn, Hải, Nhật, Nguyệt thì Sơn Ma Mãnh ngồi ghế thứ tư.
Tuy có thể lực không bằng ba vị đại ca còn lại, nhưng so với dân xã hội khu vực Hà thành thì lại là một đẳng cấp khác. Anh Hải vì cứu Kiều đã đánh thương đàn em của Sơn Ma Mãnh, việc này sẽ gây nên rắc rối không nhỏ.
Sau khi giải quyết đám lưu manh kia, anh Hải đã đưa Kiều vào nhà nghỉ gần đó. Sau khi tắm rửa xong Kiều đã dần tỉnh lại, cô nhớ ra mọi việc khi nãy đã xảy ra. Đương nhiên là nhớ cả đám lưu manh bị anh Hải dạy cho một bài học kia. Trước khi chúng bỏ đi có nhắc tới một cái tên là Sơn Ma Mãnh. Lúc đó còn hơi rượu nên Kiều chưa nhớ ra, nay đã tỉnh táo lại cô mới nhớ đã có lần chị Tú nói với cô về cái tên này.
Sơn Ma Mãnh là một kẻ cực kỳ có số má, tuy là một đại ca có tầm ảnh hưởng mạnh trong giới hắc đạo Hà Thành. Nhưng Sơn ngoài ma cô ranh mãnh ra, hắn là kẻ vô cùng nhỏ nhen, thù dai nhớ lâu. Ai gây với hắn thì hắn sẽ trả thù cho bằng được. Việc anh Hải vì giúp Kiều mà đánh bị thương anh em hắn, biết chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vậy thì Kiều đã làm cách nào để sử lý việc gây với Sơn Ma Mãnh và kéo anh Hải về làm tài xế riêng cho mình.
Mời các bạn đón xem hồi sau.