Chương 3: Thế Giới Ngầm

Kiều sinh ra và lớn lên ở một thôn làng thuộc tỉnh miền núi phía Bắc.

Ngay từ khi lọt lòng mẹ Kiều đã dễ thương nhất làng, cũng vì sự đáng yêu đó nên bố mẹ mới đặt cho nàng cái tên là Kiều.

Gia đình của Kiều cũng không khá giả gì, bố mẹ làm nông quanh năm vất vả mà cơm vẫn không đủ ăn, áo vẫn không đủ mặc. Đã thế dưới Kiều còn có ba em thơ nheo nhóc, cuộc sống vốn đã vất vả lại càng vất vả hơn.

Gia đình tuy là rất khó khăn như thế nhưng bố mẹ vẫn cố gắng nuôi cho Kiều học hết cấp ba. Bởi cô là đứa con thông minh, lại chăm chỉ học hành nên bố mẹ thôi thì cũng cố gắng cho con đi học. Mong ước con gái sau này sẽ nên người, không phải chịu cảnh chân lấm tay bùn khổ nhục này.

Năm Kiều đỗ đại học cả nhà đều vô cùng phấn khởi, họ hàng làng xóm đều đến chung vui cho gia đình Kiều.

Cô nhận được giấy nhập học từ trường đại học ở dưới thành phố gửi về. Thế là giống như bao cô cậu học trò khác, Kiều cũng sắm sửa hành trang lên đường trong sự kỳ vọng rất nhiều của bố mẹ, của người thân yêu trong gia đình.

Gái quê lên phố còn bao điều chập chững và bỡ ngỡ, ở cái tuổi mà đang quen với sự bao bọc của gia đình. Nay phải một mình đi ra xã hội ngoài kia, tuy là một cô gái thông minh nhưng kinh nghiệm trải đời chưa có, làm sao cưỡng lại được những cám dỗ của cuộc đời.

Năm đầu tiên Kiều đích thực là một cô gái con ngoan trò giỏi, ngoài tham gia các hoạt động ngoại khoá của nhà trường, cô thường xuyên viết thư về cho gia đình hỏi thăm sức khỏe bố mẹ, quan tâm việc học hành của các em.

Kiều rất chăm chỉ ngoài giờ học ở trường ra cô còn ra làm thêm bên ngoài, để phụ giúp áp lực tiền bạc cho gia đình. Đầu tiên cô xin làm rửa chén đũa cho các quán ăn gần trường mình đang học, thấy cô gái ăn mặc giản dị lại xinh xắn, làm việc cẩn thận và gọn gàng nên các cô, các bác chủ quán rất yêu mến.

Thấm thoát thời gian trôi qua, Kiều cũng đã sang năm thứ hai trong trường đại học quốc gia Hà Nội. Trong quãng thời gian thanh Xuân đẹp đẽ ấy Kiều cũng đã gặp và yêu thương một người.

Vẫn nói tình đầu như cơn mưa mùa hạ mãnh liệt và dữ dội, nhưng cơn mưa ấy dù lớn cỡ nào thì nó cũng sẽ tạnh đi rất nhanh.

Trọng cuối cùng đã suất hiện trong cuộc đời cô, như ánh ban mai chiếu sáng trên nền trời xanh thẳm. Kiều có đôi mắt biếc mà Trọng vẫn miêu tả như một bầu trời đầy sao ấy. Cậu học cùng trường với Kiều nhưng trên một khoá.

Cũng là sự tình cờ vào một buổi chiều mưa tháng sáu, cơn mưa định mệnh ấy đã mang hai cô cậu sinh viên thuần khiết đó đến với nhau.

Hôm đó Kiều đang từ chỗ làm thêm trở về khu nhà trọ của mình ở Cổ Nhuế thuộc quận Bắc Từ Liêm. Thì đâu bỗng nhiên trời đổ cơn mưa lớn, đang mùa hạ mà việc trời mưa thất thường là rất dễ xảy ra, trong khi Kiều lại không mang theo chiếc áo mưa do để quên ở nhà.

Cô không kịp đi tới chỗ bắt xe buýt nên phải dừng lại tránh mưa ở gầm cầu vượt Mai Dịch.

Trong lúc cô rét run lên vì lạnh rồi xe cộ đi lại rất nhiều, bởi lúc này đang là giờ tan tầm việc lưu lượng giao thông tăng đột biến cũng là điều bình thường ở Hà Nội.

Mỗi lần ô tô chạy ngang qua là nước mưa lại bắn một ít lên thân thể yếu ớt vì lạnh của cô. Một cảm giác lạc lõng bơ vơ ngập tràn trong tâm trí của một thiếu nữ như Kiều. Cô chẳng khác gì cô bé trong câu chuyện cô bé bán diêm, đã được học trong sách giáo khoa ngày nào. Cái cảm giác không nơi nào để nương tựa ấy nó mới lạc lõng làm sao.

Nhưng trong lúc cô quạnh ấy thì cậu đã xuất hiện, Trọng giống như tia nắng cuối thu xuất hiện trong cuộc đời đầy sóng gió của cô. Vẫn nói cuộc tình sẽ thật hạnh phúc khi đúng người đúng thời điểm, Trọng với nụ cười dản dị ướt mưa dưới chân cầu Mai Dịch năm ấy là hình ảnh đẹp nhất mà đời này Kiều sẽ không bao giờ quên.

“Đùng đoàng”

Tiếng sấm chợt nổ lên kéo Kiều từ ký ức xưa trở lại hiện tại. Thì ra trong lúc đứng ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, Kiều chợt bâng khuâng nhớ lại mảng ký ức hồn nhiên của tuổi học trò. Đâu đó ngoài cơn mưa tầm tã kia Kiều vẫn loáng thoáng thấy ẩn hiện nụ cười ướt mưa của Trọng, mối tình đầu ngọt ngào nhưng đầy tiếc nuối của cô.

Kiều diện một chiếc váy đứng khoanh tay bên cửa sổ lặng lẽ ngắm mưa, cùng là ngắm những hạt mưa rơi rớt ngoài ô cửa sổ. Nhưng Kiều hôm nay không phải là Kiều của mấy năm về trước, đứng ngắm mưa trong dãy nhà trọ ngóng ai đó trở về.

Căn nhà kiều đang đứng cũng là căn hộ sang trọng trong khu biệt thự cao cấp Cipucha gần Xuân Đỉnh, chứ không phải căn nhà trọ chật hẹp chỉ đủ kê một chiếc giường và một cái bàn để sách vở như lúc xưa.

Bộ váy cô mặc trên người cũng là hàng hiệu của một hãng thời trang nổi tiếng, chứ không phải bộ quần áo sinh viên đại học quốc gia giản dị năm xưa.

Thời gian thay đổi đi nhiều thứ trong đó có cả con người, Kiều hôm nay đã không còn là cô sinh viên ngây thơ từ quê lên phố, chập chững bước vào đời nữa.

Cô đã là một cô gái phong trần, người ta gọi cô là kiều nữ, có người gọi cô là dân chơi, còn có người gọi cô là gái gọi.

Đúng cô đích thị là gái gọi, dù đề ra bao quy tắc, dù cô có ở một đẳng cấp nào đi nữa, thì luôn có một sự thật không bao giờ có thể thay đổi được cô đích thị là gái ngành.

Cái công việc mà xã hội kỳ thị, người người phí báng, nhưng nó lại vẫn tồn tại mà không thể bị mất đi. Bởi có những con người bề ngoài ăn mặc lịch sự thậm chí là sang chảnh, nhưng ẩn trong sự hào nhoáng đó là một tâm hồn đen tối trụy lạc.

Phải có những con người có lòng đồi bại đó thì cái công việc được cho là nhơ nhớp là dưới đáy của xã hội này mới không bị phá bỏ đi. Khiến những cô gái như Kiều mới có công việc để làm được chứ.

Nhiều khi Kiều cũng nghĩ bản thân cũng khao khát làm một cô gái bình thường lương thiện, lấy một anh trồng tử tế đàng hoàng. Nhưng thân giờ đây đã nhúng chàm, đâu phải muốn thoát là thoát ra được ngay đâu.

Thế giới ngầm tối tăm ngụy trang bởi sự hào nhoáng bên ngoài này, đâu phải muốn vào không thích là ra ngay được. Ví dụ như chị Tú kia, chị ta bình thường cười nói hoan hỉ, nhưng kỳ thực là một tú bà lòng hiểm tay độc. Kiều là một cây rút tiền của mụ, đời nào mụ lại rễ dàng buông tha cho cô. Huống chi Kiều còn nợ chị Tú một món nợ ân tình.

Năm ấy nếu không được chị Tú cứu ra khỏi đường dây buôn gái sang Trung Quốc. Thì có lẽ giờ này Kiều còn đang nhục nhã làm nô lệ tình dục cho một gia đình hẻo lánh nào đó bên Tàu rồi.

Kể ra nói chị Tú là bà chủ hay cũng là ân nhân của Kiều cũng chẳng sai. Bao năm qua nhờ có chị Tú dắt mối mà Kiều quen thân cặp kè được với các đại gia, những người có chức có quyền trong xã hội. Để từ một cô gái quê nghèo hèn trở thành một kiều nữ đi đâu cũng có xe đưa xe đón như bây giờ.

Nhưng kể từ đó đến nay Kiều cũng bằng thân xác ngọc ngà của mình kiếm cho chị Tú cả đống tiền rồi. So với món nợ ân tình năm xưa mà Kiều nợ chị Tú, với số tiền cô kiếm ra cho mụ thì cũng thừa để trả rồi.

Có điều luật lệ thế giới ngầm phức tạp, không phải nói rút lui là lui được. Còn thêm một luật thành văn nữa đó là nghĩa khí giang hồ. Gái ngành cũng là một phần của thế giới ngầm hạt còn gọi là Giang hồ. Sống trong thế giới này nghĩa khí cực kỳ quan trọng, người sống có nghĩa khí sẽ được anh em trong hắc đạo tôn trọng.

Kiều còn làm cho chị Tú cũng bởi hai chữ nghĩa khí này. Cho đến giờ Kiều vẫn chưa nghĩ tới việc rút lui khỏi thế giới này, bởi cô còn rất nhiều dự định phải làm. Quan trọng hơn cả là trả thù kẻ đã cướp đi đời con gái của cô, còn muốn bán cô sang Trung Quốc năm đó.

Cô thề phải tìm ra hắn, phải trừng phạt tên khốn kiếp đó, chính vì tên đàn ông xấu xa đốn mạt này mà cuộc đời Kiều mới lâm vào bước đường như ngày hôm nay.

Cô phải trả thù.