Một chiếc ô tô màu đen đang băng băng đi trên con đường Phạm Hùng. Từng làn khói trắng đang phả ra phía sau ống xả, đủ thấy người cầm vô lăng của chiếc xe này đang khẩn chương đến như thế nào.
Sau tay lái một người đàn ông đội mũ lưỡi trai che kín nửa khuôn mặt, đang điều khiển ô tô với tâm trạng hết sức vội vàng. Người này không phải ai khác chính là Hải.
Anh vừa lái xe vừa không ngừng nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát xem bọn Sơn Ma Mãnh đã đuổi tới chưa. Đối với Hải mà nói, lúc này anh chỉ mong có thể đến biệt thự của Kiều thật nhanh.
Nguy hiểm thật sự đang đến gần cô ấy, với tư cách là một lái xe riêng cũng là cận vệ thân tín nhất của Kiều, anh nhất định sẽ làm đủ mọi cách để cứu lấy cô ấy.
Hải biết Sơn Ma Mãnh là một nhân vật khét tiếng trong hắc đạo Hà Thành, Kiều có thể vượt qua được đại nạn lần này hay không chính anh cũng không dám chắc.
Hải biết rằng lúc này chỉ có anh mới giúp được cho cô ấy. Cho dù có qua được ngày hôm hay hay không, thì anh cũng sẽ cố gắng làm hết mọi khả năng của mình.
Hải nhìn đồng hồ đeo trên tay nhận ra bây giờ đã là gần 4h chiều rồi. Ở Hà Nội tầm này lưu lượng phương tiện hoạt động trên đường sẽ nhiều nhất trong ngày. Cũng thật dễ hiểu bởi vì hiện tại đang là giờ cao điểm, nhân viên công sở thì tan ca, học sinh thì tan học, mọi người đều đang trên đường trở về nhà của mình.
Tin rằng việc di chuyển đông đúc của mọi người sẽ làm chậm đi khả năng truy đuổi của đám Sơn Ma Mãnh.
Hải phi thẳng ô tô tới căn biệt thự của Kiều nằm sâu bên trong khu đô thị Ciputra. Vừa xuống xe anh nhanh chóng đi thẳng vào trong nhà của cô với trạng thái rất khẩn chương trước giờ chưa từng có.
Kiều đang ngồi thu mình trong căn phòng nhỏ ở lầu hai, có lẽ chuyện xảy ra hôm nay có ảnh hưởng rất nhiều đến tâm lý của cô. Dù cho đã vào nghề không phải là chỉ mới vài ngày, nhưng đối diện với một vụ án mạng nghiêm trọng như vậy, khó trách tâm trạng của cô cũng bị hoang mang sợ hãi.
Kiều diện trên mình một bộ váy mang màu sắc nhẹ nhàng, cùng chất liệu mềm mại. Nếu nhìn cô vào những lúc như thế này ai cũng sẽ nghĩ Kiều là một tiểu thư kiêu sa đài các, chứ không phải là một cô gái phong trần ong bướm tường hoa.
Mái tóc mượt mà của cô lúc này có chút rối bời, có lẽ vì tâm trạng không được ổn định cho nên mọi thứ xung quanh cô đều trở nên lộn xộn như vậy. Chỉ dựa vào bấy nhiêu thôi cũng đủ nhận ra chủ nhân của căn phòng này đang rất mực lo lắng.
Kiều đương nhiên biết ông Chen là một nhân vật rất có số má trong hắc đạo HongKong. Cái chết của ông ta liên quan đến cô thì nhất định ngoài công an điều tra, còn có đám xã hội đen bọn chúng sẽ không bỏ qua điều này.
Cô bây giờ chẳng khác gì một con thú nhỏ giữa bầy sói dữ, nên làm gì tiếp theo đây Kiều cũng không nghĩ ra nữa. Lúc này chỉ có một người có thể giúp được cô chính là Hải.
Anh ấy bên cạnh cô đã lâu chưa từng đòi hỏi điều gì, cũng không phàn nàn về cô một điều gì cả. Tự nhiên vào lúc này cô mới hiểu ra cô có cả một tá đàn ông vây quanh, nhưng cô chưa từng có một người đàn ông thật sự của riêng mình..
Phụ nữ dù cho có mạnh mẽ đến đâu, giỏi giang đến đâu thì vẫn là phụ nữ, vẫn cần phải có một chỗ dựa vững chắc cho mình. Trong lúc cô chênh vênh nhất, hoang mang nhất cô chợt nhận ra người cô có thể tin cậy nhất vào lúc này chính là anh Hải.
Vừa nhắc đến anh ấy thì qua camera giám sát Hải đã về và đã vào trong nhà, có lẽ anh ấy sắp lên đến đây.
Căn phòng của Kiều lúc này có hơi bề bộn một chút, vì tâm trạng hoảng sợ khiến cô cũng không còn là cô của mọi khi nữa. Nhưng cô quyết định sẽ mặc kệ mà không dọn dẹp gì cả, bởi vì cô có thể bước chân vào vô số phòng khách sạn của những gã đàn ông khác. Còn người đàn ông có thể đặt chân được vào phòng riêng của cô chỉ có một mình anh Hải mà thôi.
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa chậm rãi nhẹ nhàng vang lên, anh ấy vẫn như vậy dù cho trời cao có sập xuống vẫn phải bình tĩnh đến lạ thường. Mỗi khi anh gõ cửa tìm cô vẫn là động tác dứt khoát nhưng không ồn ào như vậy.
Kiều bèn đứng lên rời khỏi chiếc giường của mình đi ra mở cửa cho Hải. Anh bước vào căn phòng riêng của cô, nhìn thấy sự bề bộn khác hẳn sự sạch sẽ gọn gàng mọi ngày, Hải biết Kiều thực sự đang sợ hãi.
Anh không nói gì chỉ lặng lăng như mọi khi đi đến cửa sổ, đưa tay kéo chiếc rèm cố tỏ ra vẻ mọi chuyện vẫn đang bình thường, chỉ là để tránh cho cô cảm giác hoảng loạn bởi giông tố đang kéo đến.
- Anh Hải! Đã biết thêm thông tin gì về cái chết của ông Chen hay chưa.
Kiều khẽ cất tiếng hỏi một cách lo lắng, nhìn nét mặt trắng bệch với khóe mắt còn ngấn lệ chưa khô. Hải không vội trả lời cô ngay, anh lấy trong túi mình ra một bao Thăng Long cứng, rồi châm một điếu đưa lên miệng.
Hải rất ít khi tỏ thái độ vội vàng trước mặt của cô, ngay cả lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này anh cũng chỉ muốn cho cô có cảm giác bình tĩnh nhất. Sau khi đã rít một hơi thật sâu, anh phả khói ra ngoài trời qua ô cửa sổ. Hải mới chậm rãi trả lời.
- Việc nghiêm trọng rồi đấy. Cô chuẩn bị đồ đạc xem có nơi nào bí mật lánh bão một thời gian đi.
Thấy thái độ bình tĩnh của Hải, cô biết anh đang cố tỏ ra như vậy. Kiều lại nhìn anh và nói.
- Tôi có thể đi đâu bây giờ được nữa. Ở Hà Thành này ở đâu cũng có tai mắt của Sơn Ma Mãnh cả.
Kiều nói đúng với địa vị Tứ Hoàng của mình, thật khó có người nào có thể trốn hắn được lâu ở cái đất này.
Hải đặt hai tay lên lan can cửa sổ, rồi anh khẽ đưa một tay xoa lên sau gáy, các ngón tay của anh cũng chuyển động bấm bấm như người ta chơi đàn piano vậy. Đây chính là thói quen đặc biệt của anh mỗi khi rơi vào những trường hợp khó nghĩ ra cách giải quyết.
- Thử gọi cho bà Tú béo xem! Mụ ta là chủ của cô nhất định phải có cách nào đó chứ.
Nghe anh nhắc đến chị Tú, nét mặt của Kiều không dấu nổi vẻ thất vọng hiện lên.
- Từ lúc ấy tới giờ tôi đã gọi cho chị Tú mấy cuộc rồi. Nhưng quản lý của chị ấy nói, Chị Tú mới sang Singapore bàn công chuyện không thể liên lạc được vào lúc này.
Nói xong Kiều ngồi phịch xuống giường nét buồn bã trên gương mặt xinh đẹp của cô càng hiện lên một cách rõ ràng hơn.
Hải thấy như vậy cũng không vội nói thêm điều gì, anh vén tay áo coi đồng hồ xem hiện tại là mấy giờ rồi.
- Tầm này người dân đang đi làm về, đường phố đang đông đám Sơn Ma Mãnh đến được đây chắc cũng phải nửa tiếng nữa. Cô thu dọn đồ đạc đi.
Nghe anh nói như vậy Kiều khẽ giương đôi mắt lên tỏ vẻ chưa hiểu anh muốn làm gì.
- Bậy giờ chúng ta có thể đi đâu được nữa. Theo tôi cứ ở ngay tại đây đi, Ciputra bảo an nghiêm ngặt bọn chúng sẽ không dám làm bừa đâu.
Khu biệt thự cao cấp này có gắn hệ thống camera an ninh dày đặc, lại được lực lượng bảo vệ trực ban cả ngày và đêm 24/24 giờ. Sống ở đây toàn là những người nước ngoài, hay những doanh nhân giàu có. Việc bảo đảm an ninh tuyệt đối là hết sức quan trọng, vì thế Kiều cảm thấy an tâm hơn khi ở lại đây.
Nhưng đó chỉ là an toàn khi không có chuyện gì xảy ra, còn hôm nay nơi yên bình này đang có bàn tay của Xã Hội Đen vươn đến. Kiều giỏi về tình trường là khả năng đặc biệt của cô, nhưng giới giang hồ đen tối man rợ thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
- Cô có tin là tôi có thể vào trong này và hạ sát cô mà toàn bộ đám bảo vệ ở đây không hề hay biết không?
Thấy ánh mắt có phần nghiêm nghị của Hải thì Kiều bắt đầu có chút giao động. Anh Hải từng bươn trải giang hồ nhiều năm, đương nhiên anh có kinh nghiệm nhất định mà không phải ai cũng có.
- Nhưng làm sao bọn chúng có thể qua được lực lượng an ninh hùng hậu ở đây được chứ.
Kiều vẫn giữ thái độ nghi ngờ trong lời nói của Hải khi nãy. Thấy vậy Hải liền vê điếu thuốc đang hút dở trong tay, cho đến khi tắt hết khói rồi đặt lên lan can hiên nhà. Anh bước vào nhà ghé sát vào mặt Kiều mà nói.
- Cô quên Hồ Tôn Hiến chủ của tập đoàn Thiên Đường à. Với quan hệ của lão thì cái khu biệt thự này có đáng là cái gì. Chỉ cần một tên sát thủ giả dạng một gã thợ sửa điện nước vào đây, thì xác của cô sẽ được đưa ra ngoài chẳng khó khăn gì đâu hiểu chưa.
Anh Hải lúc trước không biết từng làm công việc gì, chỉ biết anh đã từng đi tù nhiều năm. Có lẽ vì vậy mà kinh nghiệm lẫn trải đời của anh phong phú hơn Kiều rất nhiều.
Nghe anh phân tích như vậy, cô đã bắt đầu hoang mang tột độ. Có lẽ ở ngay tại đây như ý định của cô không còn là một biện pháp an toàn nữa.
- Nếu không ở tại đây thì chúng ta sẽ đi đâu bây giờ. Đất này cho dù trốn ở đâu cũng không thoát khỏi tay của Sơn Ma Mãnh được đâu.
Hải thấy tinh thần của cô hoảng sợ như vậy cũng không nói gì thêm, anh đứng thẳng dậy đi đến bên cửa sổ hướng mắt nhìn ra phía bên ngoài. Lúc này đợi cho cô bình tĩnh hơn anh mới nói.
- Nếu ở Hà Thành đã không còn chỗ nào an toàn chúng ta sẽ vào nam. Trong ấy tôi có một người anh em thân thiết, gửi cô ở đó một thời gian sẽ không có vấn đề gì.
Kiều dưng dưng nhìn về phía người đàn ông kia, có lẽ ngay lúc này phải rời xa anh ấy cô lại cảm thấy có chút hoảng sợ.
- Anh Hải! Anh không đi cùng tôi sao?
Trước câu hỏi của cô thì Hải vẫn không quay đầu, anh chỉ nói.
- Tôi không thể đi được! Tôi phải ở đây để âm thầm quan sát và điều tra vụ án của cô, nếu cơ quan công an có kết luận chính thức mà không liên quan đến cô thì chúng ta mới tạm an tâm được.
Pháp luật Viêt Nam vô cùng nghiêm ngặt, chỉ cần là tội phạm bị truy nã thì không quá ba ngày sẽ bị lực lượng chức năng bắt giữ, bất kể là trốn ở đâu chỉ cần trên địa phận lãnh thổ của Việt Nam thì tuyệt đối không thể nào chạy thoát được.
- Vậy nếu công an muốn bắt tôi về để phục vụ điều tra thi sao?
Nghe Kiều hỏi như vậy thì Hải khẽ cau mày, anh đưa tay lên làm bộ như đang thầm tính toán.
- Theo tôi biết thì ông Chen là một nhân vật rất có số má ở hắc đạo HongKong. Họ nhất định sẽ không làm rùm beng chuyện này lên đâu. Bọn ông Hiến nhất định sẽ cố gắng lấp liếm đi và xem như đây là một vụ tai nạn mà thôi. Bởi vì theo suy đoán của tôi, nếu đây là một vụ án mạng thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kinh doanh của khách sạn Thiên Đường. Cho nên phía công an chúng ta có thể yên tâm, bởi phía lão Hiến sẽ cố gắng để biến vụ này thành một tai nạn.
Nhìn vào thái độ điềm tĩnh phân tích mọi việc của anh, Kiều chợt nhận ra bấy lâu nay cô đã không phát hiện được người đàn ông này cực kỳ bản lĩnh và thông minh. Cách nắm bắt và phán đoán tình hình từ anh, không phải người giang hồ nào cũng có thể làm được.
Trong cuộc sống có những hạng người bề ngoài rất bình thường, nhưng khi đụng phải những việc quan trọng mà người khác từ lâu đã hoảng loạn, thì người đó lại sáng suốt giải quyết một cách hợp lý nhất. Không ngờ Hải lại là một người có bản lĩnh như vậy.
- Vậy thì chúng ta bây giờ phải làm gì hả anh.
Thấy nét lo lắng vẫn còn hiện lên một cách rõ ràng trong tròng mắt của cô, Hải quay sang nhìn cô và nói.
- Chuẩn bị đồ đạc nhanh lên đi, bọn Sơn Ma Mãnh có lẽ sắp tới rồi đấy. Tôi sẽ đưa cô lên sân bay Nội Bài, chúng ta sẽ đặt chuyến bay sớm nhất trong tối nay vào Sài Gòn. Chỗ đấy đông người lại có an ninh nghiêm ngặt, tin rằng bọn chúng không dám làm điều gì manh động đâu.
Nghe anh Hải sắp xếp như vậy thì Kiều cũng biết không thể nào có được cách nào khác tốt hơn nữa. Hải nói xong liền toan bước ra ngoài để hút thuốc như mọi khi.
Nhưng khi anh đang định cất bước đi ra thì một bàn tay mềm mại bất ngờ níu kéo anh. Hải quay đầu nhìn lại thấy Kiều đang nhìn anh với ánh mắt mênh mông thăm thẳm.
- Anh Hải! Em thật sự rất sợ.
Nhìn thấy biểu cảm của cô Hải cũng bất ngờ một chút, hóa ra cô gái xinh đẹp kiêu sa này cũng chẳng khác con gái bình thường là mấy. Có lẽ phụ nữ sinh ra trên đời vốn là một thứ gì đó đẹp đẽ nhưng đầy yếu đuối, họ xứng đáng được trở che bao bọc.
Hải liền chợt nở một nụ cười nhẹ rồi đặt một tay lên bờ vai gầy của cô mà nói:
- Yên tâm đi! Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi mà.
Nói xong anh vỗ nhẹ hai cái lên vai cô rồi lại đứng dậy đi ra ngoài. Từ lúc quen anh Kiều phát hiện ra đây là lần đầu tiên thấy anh cười. Có lẽ vì vết sẹo quá lớn trên mặt khiến cho anh cũng sống khép kín nhiều hơn. Kiều cảm thấy mình thật sự đã nợ người đàn ông này quá nhiều, không biết kiếp trước của cô đã tu đức nhiều bao nhiêu, để kiếp này cô có thể gặp được anh.
Kiều đâu có biết rằng ngay khi cô phát hiện ra người đàn ông này rất mực quan trọng trong cuộc đời của mình, thì cũng là lúc hai người sắp phải chia xa.
Đó có thể là một cuộc chia ly mãi mãi, vĩnh viễn cô và anh trong đời này chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại.
Đó có phải chăng là định mệnh.