(*) Nhất niệm tất sát: Giết chết chỉ trong một ý nghĩ
“Các ngươi câm miệng hết đi!”
Ánh mắt Lạc Vô Thư lạnh lùng quét qua.
Nhìn thấy ông lão thản nhiên phá “sát” kiếm, hắn biết, nếu muốn giết chết Lý trưởng lão trước mặt ông ta sẽ rất khó. Nhưng hắn đã không còn đường lui.
Vô vàn kiếm ý bao quanh phát ra tiếng leng keng không dứt. Thất Sát Kiếm trận là chỗ dựa duy nhất của hắn lúc này.
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí của Lạc Vô Thư, vẻ mặt thiếu nữ hơi sững lại, trong mắt nàng không tự chủ được mà lộ ra vẻ sợ hãi.
Đó là ánh mắt gì vậy chứ?
Nhưng nghĩ đến địa vị của gia gia, nàng lạnh lùng xem thường nói.
“Thứ không biết tôn ti!”
Ông lão sờ sờ mũi, trong mắt hiện lên vẻ lúng túng khó xử. Thân phận của ông trong Thiên Kiếm phái cao quý biết bao, nhưng giờ lại bị nam nhân trước mặt quát mắng giữa bàn dân thiên hạ như vậy?
“Lạc Vô Thư, là ngươi tự tìm đường chết!”
Lý trưởng lão khí thế bừng bừng, hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi không chỉ xem thường sự uy nghiêm của Thiên Kiếm phái, mà còn dám quát tháo Cổ đại sư. Thật khinh người quá đáng, ngươi thật sự cho rằng Thiên Kiếm phái không có cách trị ngươi sao?”
Ông lão chính là Cổ đại sư.
Đệ nhất luyện đan sư của Thiên Kiếm phái, Cổ Đống.
Lý trưởng lão nhìn thấy Lạc Vô Thư hành xử thô lỗ như vậy, nụ cười chế nhạo trên khuôn mặt ngày càng rõ hơn. Lạc Vô Thư đắc tội với Cổ đại sư, hắn còn sống qua hôm nay sao?
Lạc Vô Thư cười nhạt.
“Ta vượt qua bài khảo hạch, ngươi không nhận. Ta muốn rời đi, ngươi cũng không cho, bây giờ còn nói ta không coi ai ra gì?”
Cổ Đống nghi ngờ khi thấy thái độ này của Lạc Vô Thư.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lẽ nào còn có ẩn tình khiến ông hiểu lầm người trước mặt sao?
“Ta biết!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên. Ngay lập tức, mọi người đổ dồn ánh mắt vào người mới lên tiếng, chính là tên mập.
“Là hắn sao?”
Trong mắt Lạc Vô Thư hiện lên một tia kỳ quái, không ngờ tên mập lại đứng ra lên tiếng cho hắn.
Mới vừa rồi, Lý trưởng lão cố tình tăng độ khó bài khảo hạch, nhưng tên mập vẫn có thể vượt qua, hiển nhiên đây không phải là một nhân vật đơn giản.
Lý trưởng lão lạnh lùng uy hiếp.
“Chú ý lời nói của ngươi, hiện tại ngươi còn chưa phải là đệ tử của Thiên Kiếm phái đâu.”
Tên mập mạp tỏ vẻ bất cần, cười nói.
“Nếu như Thiên Kiếm phái ai cũng như ngươi, thì lão tử ta không thèm vào.”
Với thiên phú của hắn, còn môn phái nào trong ở nước Nguyên mà hắn không thể gia nhập chứ?
Trong chốc lát, hắn nhanh chóng nói lại tình hình vừa rồi, không cần thêm mắm dặm muối nhưng những bất công mà Lạc Vô Thư phải chịu cũng đủ khiến ai nấy đều cảm thấy phẫn nộ. Cổ Đống nhìn về phía Lý trưởng lão.
“Ta sẽ nói chuyện này với giáo chủ, ngươi tự thu xếp cho tốt đi.”
Địa vị của Cổ Đống ở Thiên Kiếm phái dù tôn quý, nhưng lại không có bao nhiêu quyền lực. Bỗng nhiên, ông ta quay qua nhìn thiếu nữ đang đứng bên cạnh.
“Linh Nhi, mau xin lỗi đi.”
Cổ Linh Nhi bất mãn nói
“Ta không muốn! Cho dù hắn bị ức hiếp, nhưng ta cũng không có nói sai, lệ khí của hắn quá nặng.”
“Một bông hoa được nuôi trong nhà kính thì biết cái gì?”
Một giọng nói lạnh lùng khác truyền đến, chính là nam nhân tuấn tú đứng bên cạnh tên mập.
“Nếu không trải qua những gì hắn phải chịu thì làm gì có tư cách để bàn tán, lão cẩu đó chết là đáng!”
“Cái này...”
Không ít người lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Ba người duy nhất thông qua khảo hạch đều có cùng một quan điểm sao?
Lúc trước, hai người chỉ xem trọng Lạc Vô Thư một chút, nhưng bây giờ thì họ hoàn toàn bội phục hắn rồi. Còn chưa khai mở khí phủ đã mạnh như vậy, thật là yêu nghiệt mà, tất nhiên hắn xứng đáng để họ kết giao làm bằng hữu.
Mà sắc mặt lúc này của Lý trưởng lão vừa u ám, lại hết sức lúng túng. Thân là trưởng lão ngoại môn lại có thể bỏ qua cho bọn chúng dễ dàng như vậy sao?
Một người suýt giết chết ông ta, người còn lại gọi thẳng ông là lão cẩu, dù bọn họ chỉ là những đệ tử tham gia khảo hạch.
“Ngươi...”
Cổ Linh Nhi như cực kỳ ủy khuất, mặt đỏ đến mang tai.
“Linh Nhi, xin lỗi đi!”
Cổ Đống làm gương, hướng về phía Lạc Vô Thư, nói:
“Tiểu huynh đệ, chuyện này là chúng ta không đúng, ta xin lỗi ngươi.”
Sau đó ông nghiêm giọng ra lệnh cho Linh Nhi tạ lỗi. Lạc Vô Thư khẽ gật đầu, ít nhất cũng coi như có một người biết đúng sai.
Mà lúc này ngày càng có nhiều người của Thiên Kiếm phái tiến vào sảnh đường. Tất cả đều rung động khi nhìn thấy tư thế bá đạo của Lạc Vô Thư khi tự mình điều khiển Thất Sát Kiếm trận. Nhiều người thậm chí nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lý trưởng lão, ông ta muốn phế một thiên tài như vậy ngay tại đây?
Quả là đáng chết!
Lạc Vô Thư nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Cổ Đống. Phải nói rằng hành động vừa rồi của Cổ Đống đã giành được thiện cảm của hắn.
Nếu đã như vậy thì chỉ điểm cho ông ta một chút.
“Nếu tiếp tục như vậy, đừng nói là khôi phục, thậm chí tử phủ của người cũng sẽ bị phế bỏ.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của Cổ Đống đã cực kỳ chấn động. Chỉ có một số ít người biết được bệnh cũ của ông ta. Làm sao Lạc Vô Thư có thể biết được?
“Trong vòng một tháng, nếu ngươi không dùng Cửu Chuyển Hư Linh Đan thì không những không thể hồi phục, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
Lời nói của Lạc Vô Thư như một quả bom nặng ký, khiến Cổ Đống choáng váng ngay tại chỗ.
Nhưng vào lúc này, Cổ Linh Nhi lại bắt đầu cười lớn.
“Cũng không biết nhà ngươi nghe được những điều này từ đâu mà dám ở trước mặt gia gia ta ăn nói bừa bãi. Nhưng thật đáng tiếc, giả vờ hiểu biết chỉ vạch trần bản thân ngươi đang muốn lấy lòng người khác mà thôi. Trên đời này căn bản không có Cửu Chuyển Hư Linh Đan, ngay cả gia gia của ta cũng chỉ có thể luyện hoá được Thất Chuyển Hư Linh Đan.”
“Thất Chuyển Hư Linh Đan chỉ trị được ngọn nhưng không trị được tận gốc.”
Lạc Vô Thư hờ hững nói:
“Chỉ là...”
“Nếu ngươi còn tiếp tục giả vờ giả vịt, Cổ Linh Nhi ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi.”
Cổ Linh Nhi thẳng thừng cắt ngang lời nói của Lạc Vô Thư, hai tay chống nạnh giận dữ quát.
Chát!
Nhưng ngay lúc này, Cổ Đống đã thẳng tay tát vào mặt Cổ Linh Nhi, dẹp yên khí thế hung hăng của nàng ta.
“Gia gia... người...”
Nước mắt của Cổ Linh Nhi không kìm được mà không ngừng rơi xuống.
“Mấy năm nay ta đã chiều chuộng, làm hư ngươi rồi, từ nay về sau đừng có mà vô lễ với Lạc đại sư.”
Cổ Đống nghiêm khắc nói. Giờ khắc này, trên người ông chỉ có sự uy nghiêm, không hề có chút sủng ái nào. Không chỉ Cổ Linh Nhi, tất cả mọi người đều cảm thấy thật khó tin.
Thân phận của Cổ đại sư cao quý cỡ nào mà lúc này lại gọi Lạc Vô Thư là Lạc đại sư?
Ông ta bị điên rồi sao?
Tất nhiên là Cổ Đống không có điên...
Lúc trước ông đã hỏi qua luyện đan sư giỏi nhất nước Nguyên về bệnh tình của mình. Đối phương cho biết, trừ phi có luyện đan sư tứ phẩm nguyện ý ra tay, luyện chế Cửu Chuyển Hư Linh Đan thì mới có khả năng khôi phục lại như ban đầu.
Con đường luyện đan, nhập môn là cửu phẩm, đứng nhất là nhất phẩm.
Trên nhất phẩm chính là đan đạo tông sư.
Chỉ là, nhìn khắp Nguyên Quốc rộng lớn, đừng nói đến đan đạo tông sư, luyện đan sư giỏi nhất ở đây cũng chỉ là luyện đan sư ngũ phẩm mà thôi.
Đối phương không cách nào luyện hoá ra được Cửu Chuyển Hư Linh Đan, nhưng có đưa cho Cổ Đống một tờ giấy phương pháp luyện chế... Thất Chuyển Hư Linh đan.
Chỉ khác nhau một chữ đã thấy rõ sự chênh lệch giữa ngũ phẩm và tứ phẩm.
Đương nhiên Cổ Đống không nói với bất kỳ ai về chuyện này. Cho nên, ông không nghĩ rằng Lạc Vô Thư biết được việc này qua miệng người khác. Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất... nhãn lực cùng trình độ luyện đan của Lạc Vô Thư đã vượt xa trí tưởng tượng của ông.
Cổ Đống nghĩ đến việc Lạc Vô Thư có thể điều khiển Thất Sát Kiếm trận do tổ sư Thiên Kiếm phái lưu lại, ông không còn dám đối đãi với hắn như một tiểu bối nữa.
“Cầu xin Lạc đại sư ra tay cứu giúp, ta đều sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu của người.”
Nói xong, ông ta nắm lòng bàn tay lại, bắt Lý trưởng lão quỳ rạp xuống trước mặt Lạc Vô Thư.
“Người này đã nhiều lần mạo phạm Lạc đại sư, người đương nhiên có thể tuỳ tiện trừng trị hắn.”
Từ đầu đến cuối, Cổ Đống không hề nhìn Lý trưởng lão một cái. Ông không có nhiều thực quyền ở Thiên Kiếm phái, nhưng đó là do ông không muốn. Vả lại, bạo lực cũng là một loại quyền lực đúng không?
Ầm!
Lý trưởng lão quỳ gối trước mặt Lạc Vô Thư, sắc mặt xám xịt như tro tàn, trong miệng vẫn truyền ra âm thanh giãy dụa không cam lòng. Ông không hiểu tại sao Cổ đại sư cao cao tại thượng lại như bị mỡ lợn che mắt, thần trí mê muội mà tin vào những lời nói vớ vẩn của Lạc Vô Thư.
Nhánh rơm cứu mạng giờ phút này đã biến thành lưỡi hái đòi mạng.
Song cũng chẳng ai nguyện ý giúp ông ta mà đắc tội với Cổ đại sư.
Lạc Vô Thư không từ chối, lạnh lùng liếc Lý trưởng lão một cái, niệm chú trong đầu, kiếm ý tụ lại xung quanh hắn, hóa thành nhiều thanh kiếm tràn đầy sát ý, xuyên vào không gian.
“Không...”
Lý trưởng lão gầm lên tuyệt vọng, vạn kiếm xuyên qua thân thể hắn.
Trước khi chết, trong đầu ông chỉ lưu lại ý nghĩ hối hận và tự ti...
Ông ta từng nói chỉ cần một câu của ông có thể nắm tính mạng Lạc Vô Thư trong tay, tùy ý sinh sát.
Song sự thật lại là, chỉ với một ý nghĩ của Lạc Vô Thư, ông liền bị vạn kiếm xuyên thân mà chết.
...
...