"Tiểu huynh đệ, nếu hắn đã chết, ngươi hãy nể mặt lão già này, đừng so đo với Thiên Kiếm phái nữa."
Cổ Đống mở miệng nói, thái độ khiêm tốn của ông khiến cho rất nhiều người cực kỳ khó hiểu. Lạc Vô Thư có tài đức gì mà lại được Cổ Đống kính trọng như thế?
Với thân phận của Cổ Đống, cho dù là giáo chủ của Thiên Kiếm phái cũng phải kính trọng ông ta mấy phần. Nhưng Lạc Vô Thư vẫn tiếp tục án binh bất động?
Quả thực là đáng giận!
Ngay sau đó, rất nhiều người của Thiên Kiếm phái đều mở miệng.
"Đúng vậy! Ngươi hãy ở lại đi!"
"Thiên Kiếm phái ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi một thiên tài như ngươi."
"Chỉ dựa vào việc ngươi có thể điều khiển Thất Sát Kiếm Trận, sẽ không có môn phái nào thích hợp cho ngươi tu luyện hơn Thiên Kiếm phái."
Cảnh tượng khiến những người đến khảo hạch cảm thấy vừa kinh hãi vừa ngưỡng mộ. Bọn họ muốn gia nhập Thiên Kiếm phái nhưng không được, còn Lạc Vô Thư lại được thỉnh cầu tiến vào Thiên Kiếm phái. Đãi ngộ như vậy quả thực có thể khiến người khác ghen tức mà chết.
Lạc Vô Thư vẫn không đáp ứng, hắn nhìn về phía tên mập và nam nhân tuấn tú, hỏi:
"Các ngươi có gia nhập Thiên Kiếm phái hay không?"
Nam nhân tuấn tú gật gật đầu, lạnh nhạt đáp lại:
"Thiên Kiếm phái có thể đứng vững ở nước Nguyên hơn một ngàn năm, có lẽ không phải ai cũng như Lão Cẩu kia, nếu không thì đã suy bại từ lâu."
Tên mập ra vẻ thờ ơ, nhún vai nói:
"Ngươi đi ta đi, ngươi ở ta ở."
Sau khi chứng kiến những việc Lạc Vô Thư đã trải qua, hắn cũng không có nhiều cảm tình với Thiên Kiếm phái. Trái lại, hắn muốn kết bằng hữu với Lạc Vô Thư hơn.
Rất nhiều người của Thiên Kiếm phái đều sửng sốt, tên mập này coi môn phái của bọn hắn thành cái gì rồi?
Lạc Vô Thư sững sờ, tính tình của tên mập này cũng không phải dạng vừa!
Rất nhiều ánh mắt đều dừng lại ở trên người Lạc Vô Thư, chờ hắn tỏ thái độ. Không một ai dám tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn.
Ngay cả Cổ Đống cũng đang đứng yên lặng chờ Lạc Vô Thư cân nhắc, không dám thúc giục hắn.
Lạc Vô Thư suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu, đồng ý gia nhập Thiên Kiếm phái. Nhưng những việc đã trải qua ngày hôm nay thực sự khiến hắn không vui, cho nên cũng không có nhiều thiện cảm với Thiên Kiếm phái.
Dù sao đi nữa, An Di Tuyết vẫn đang ở trong Thiên Kiếm phái. Nếu xa cách nàng quá, hắn sẽ không yên lòng.
…
…
Đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm phái có nơi cư trú riêng biệt, gọi là ‘Tiềm Long Uyên!’
Tiềm Long Uyên, hàm ý rồng ẩn mình dưới vực, ám chỉ tất cả các đệ tử ngoại môn đều sống ở nơi này.
Bên trong Tiềm Long Uyên có các tiểu viện nằm chằng chịt, đan xen với nhau, rải rác khắp nơi giống như một thị trấn nhỏ ở trên núi.
Ban đầu Cổ Đống định sắp xếp cho Lạc Vô Thư một nơi ở xa hoa hơn, nhưng Lạc Vô Thư không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối. Hắn đến để tu luyện, chứ không phải để hưởng thụ. Hơn nữa, với tu vi hiện tại của hắn, sợ rằng chỉ xứng ở trong Tiềm Long Uyên.
Nếu hắn ở những nơi khác, bị người đời chỉ trích là điều khó tránh khỏi.
Dưới sự hướng dẫn của những người trong Thiên Kiếm phái, ba người Lạc Vô Thư tìm ba tiểu viện gần nhau để ở lại.
Sau khi làm quen với nơi ở mới một chút, Lạc Vô Thư lập tức tiến hành tu luyện. Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến hắn nhận ra thực lực của mình thật sự rất yếu. Hắn suýt nữa bị mất mạng chỉ vì câu nói của tên trưởng lão ngoại môn kia. Vả lại, Thất Sát Kiếm trận không phải lúc nào cũng có sẵn để hắn có thể mượn dùng.
…
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Trong ba ngày này, Lạc Vô Thư giống như một nhà sư khổ hạnh, cửa chính không ra, cổng sau không bước. Ngoại trừ tu luyện, chính là tu luyện.
Tuy vậy, danh tiếng Lạc Vô Thư lại lan truyền bên trong Thiên Kiếm phái. Từ xưa đến nay, những người sau khi đột phá Thất Sát Kiếm Trận vẫn có thể sống sót trở về đều là các đệ tử nổi bật nhất của Thiên Kiếm phái. Một cú dậm chân của họ có thể khiến toàn bộ nước Nguyên chấn động.
Mà Lạc Vô Thư lại còn có thể điều khiển Thất Sát Kiếm trận!
Có thể thấy được, những người của Thiên Kiếm phái đã bị chấn động một phen vì hắn. Hơn nữa, ngay cả Luyện Đan Sư đứng đầu Thiên Kiếm phái là Cổ Đống cũng phải tỏ thái độ kính trọng Lạc Vô Thư, điều này càng khiến bọn họ nghẹn ngào.
Vậy nên, quá khứ của hắn dần dần bị rất nhiều người đào bới.
Tên thư sinh phế vật bất hảo nổi tiếng thành An Thiền, tên ở rể bị Tạ gia đuổi ra khỏi cửa, phu quân hữu danh vô thực (*) của đệ tử chân truyền An Di Tuyết.
(*) hữu danh vô thực: có tiếng chứ không có miếng
Hơn nữa, còn có người bắt đầu đồn rằng… Lạc Vô Thư trước kia vô cùng nghèo khổ, phải sống chung với chó, ăn chung với heo.
Từ đó, rất nhiều người đối với Lạc Vô Thư từ hâm mộ trở thành khinh thường.
Hóa ra chỉ là một tên ở rể phế vật không ai thèm.
Chỉ là không biết vì sao vận khí của Lạc Vô Thư lại tốt như vậy, có thể khiến Thất Sát Kiếm Trận vốn dĩ đã mất đi uy lực trước kia phải nghe theo sự điều khiển của hắn.
Ắt hẳn Lạc Vô Thư đã giở thủ đoạn hèn mọn, lừa gạt Cổ đại sư, lợi dụng ông ta mới có thể may mắn gia nhập Thiên Kiếm phái, chứ thật ra hắn vẫn chưa khai mở khí phủ, tu vi thấp lại càng thấp khi so với những người khác ở Thiên Kiếm phái.
Đương nhiên, Lạc Vô Thư hoàn toàn không biết tất cả những lời đồn đại này. Trong ba ngày qua, tất cả tâm tư của hắn đều tập trung vào việc khai mở khí phủ.
"Rầm!"
Bỗng nhiên có tiếng đập cửa từ ngoài sân truyền vào, gián đoạn việc tu luyện của Lạc Vô Thư.
"Người nào?"
Lạc Vô Thư mở cửa viện, đã thấy người nọ khom người, nói:
"Tuân theo chỉ lệnh của Cổ đại sư, mời Lạc đại sư đi đến núi Đan Kiếm một lần."
"Ta phải tu luyện, không có thời gian!" Lạc Vô Thư cự tuyệt nói.
Hiện giờ, không có việc gì quan trọng hơn so với việc khai mở khí phủ.
"Cổ đại sư nói, nếu Lạc đại sư nguyện ý ra tay tương trợ, sau này, có thể cho ngươi tùy ý hái linh dược trên núi Đan Kiếm."
Nghe thấy lời nói của đối phương, Lạc Vô Thư lập tức động tâm.
Không bột đố gột nên hồ, đối với Luyện Đan Sư mà nói, sức hấp dẫn của linh dược không hề thua kém khi so với phương pháp luyện đan. Lạc Vô Thư thân là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Giới, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù linh dược trên Đan Kiếm phong cũng không quá quý hiếm, nhưng đối với hắn hiện tại lại rất có ích.
Thấy Lạc Vô Thư im lặng, người nọ tiếp tục nói:
"Cổ đại sư nói, nếu Lạc đại sư nguyện ý ra tay giúp đỡ, ngày sau, có thể cho ngươi lấy ba phần nguyên liệu trong vườn mang về."
Lạc Vô Thư thoáng trầm ngâm, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Không thể không nói, điều kiện mà Cổ Đống đưa ra cực kỳ hấp dẫn.
Dù chỉ là ba phần nguyên liệu, nhưng vẫn có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn hiện tại.
...
…
Lạc Vô Thư lập tức đi theo đối phương, nhanh chóng đã tới Đan Kiếm phong.
Trên núi Đan Kiếm có một tòa cung điện, tên là Đan Cung.
Lúc này, Cổ Đống mang theo Cổ Linh Nhi, chờ Lạc Vô Thư ở bên ngoài Đan Cung. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta lại tràn đầy biểu cảm không cam lòng.
Chờ một tên ở rể không ai thèm sao ?
Ba ngày này, “quá khứ anh dũng” của Lạc Vô Thư không ngừng lưu truyền bên trong Thiên Kiếm phái, nàng sao có thể không biết?
Chỉ là nàng cũng giống như rất nhiều người của Thiên Kiếm phái, không hiểu ông của nàng lại bị mỡ heo che mắt, tâm trí mê muội, lựa chọn tin tưởng Lạc Vô Thư, lại còn vì hắn mà cho mình một cái bạt tai.
Lạc Vô Thư không để ý đến sắc mặt của Cổ Linh Nhi, hướng về phía Cổ Đống, trực tiếp nói:
"Ta có thể giúp ngươi luyện chế Cửu Chuyển Hư Linh đan, nhưng ngươi phải tự mình chuẩn bị những tài liệu cần thiết."
"Đừng có mà khoác lác, hiện giờ ở trong Thiên Kiếm phái, có ai không biết đến tên ở rể phế vật nhà ngươi chứ?"
Nhìn thấy Lạc Vô Thư vẫn còn làm bộ làm tịch như trước, Cổ Linh Nhi không khỏi khinh bỉ trong lòng. Ai mà chẳng biết những Luyện Đan Sư thường rất già, mà Lạc Vô Thư thoạt nhìn cùng lắm lớn hơn nàng vài tuổi mà thôi. Hắn vậy mà cũng có thể luyện đan sao?
"Ta nổi danh như vậy sao?"
Lạc Vô Thư cười cười, không cho là đúng. Tuy rằng hắn không thích Cổ Linh nhi, nhưng cũng không đến mức phải chấp nhặt với nàng. Nếu không, nàng ta có thể nhận thêm một cú tát nữa.
"Một tên phế vật lại chạy đi luyện đan, không sợ bị người khác cười sái quai hàm sao."
Cổ Linh Nhi hừ lạnh nói:
"Ta không rõ vì sao ngươi biết được chuyện Cửu Chuyển Hư Linh Đan, nhưng gia gia của ta thân là Luyện Đan Sư đệ nhất của Thiên Kiếm phái cũng không thể luyện chế nó. Ngươi còn ở đây mơ mộng hão huyền sao?"
Lạc Vô Thư nói.
"Nếu ta có thể luyện chế thành công thì sao?"
"Nếu ngươi có thể luyện chế thành công, Cổ Linh Nhi ta theo họ ngươi!"
"Ngại quá, tổ tiên Lạc gia ta không muốn bị mất mặt như vậy."
"Ngươi...."
Cổ Linh Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng như sóng dậy:
"Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?"
Ánh mắt của Lạc Vô Thư vẫn lãnh đạm, thản nhiên liếc nhìn chỗ gợn sóng trước người Cổ Linh Nhi:
"Làm gì...cũng được sao?"