Chương 14: Giết Lão Cẩu!

Thân ảnh Lạc Vô Thư đáp bên trên bàn tròn. Phía trên bàn tròn bỗng nhiên phát ra luồng sáng rực rỡ hoa lệ xuyên thẳng tận bầu trời.

Lúc này ánh mắt của vô số người trong Thiên Kiếm phái đều bị hấp dẫn bởi thứ ánh sáng đó. Thậm chí còn hấp dẫn hơn nhiều khi so với thiên địa dị tượng ngày hôm qua..

"Đó là ánh sáng phát ra từ Thất Sát Kiếm trận sao?"

"Rốt cuộc là tên nào chán sống vậy?"

"Lẽ nào là đệ tử chân truyền nào đó muốn chứng minh bản thân sao?"

"Đã hơn mấy mươi năm rồi Thất Sát Kiếm trận chưa từng được kích hoạt rồi, không phải là không thể, mà là không có ai dám kích hoạt nó."

....

Đột nhiên, từng người một tiến về phía Long Môn Điện.

Bài khảo hạch ngoại môn không phải là cách duy nhất để gia nhập Thiên Kiếm phái. Thất Sát Kiếm trận này cũng giống như một con đường tắt đặc biệt để vào Thiên Kiếm phái vậy.

Nó được tạo ra bởi tổ sư gia của Thiên Kiếm phái từ ngàn năm trước, ông ta sẽ dựa vào tu vi của đệ tử muốn gia nhập mà điều chỉnh độ khó của trận pháp.

Nếu không có năng lực chiến đấu vượt trội, thì cho dù người có tu vi cảnh giới ngự khí cũng không đỡ nổi một đòn sát kiếm.

Mục đích ban đầu thiết lập ra trận pháp này là để phòng ngừa một vài thiên tài kinh thế bị sa ngã.

Bất kì ai phá được Thất Sát Kiếm trận đều có thể trực tiếp trở thành đệ tử của Thiên Kiếm phái, sau đó chọn một vị trưởng lão để bái sư.

Hơn nữa, vị trưởng lão được bái sư không được phép cự tuyệt.

"Gia Gia, đó là ánh sáng gì vậy?"

Thiếu nữ đang ngồi trên lưng tiên hạc nhìn về ánh sáng rực rỡ xa xa, kinh ngạc nói.

Ông lão vuốt vuốt chòm râu, nhìn xuống Long Môn Điện bên dưới, trong mắt lộ ra một thoáng hiếu kỳ.

"Muốn biết à, vậy ta đưa con đi xem."

Nếu chỉ là một buổi khảo hạch ngoại môn tầm thường thì không thể khơi dậy hứng thú của ông. Nhưng đã mấy mươi năm qua, chưa ai dám phá Thất Sát Kiếm trận, ông rất hiếu kì không biết ai có tự tin như vậy.

Nhìn thấy Lạc Vô Thư đứng trên bàn tròn, ý cười trên mặt Lý trưởng lão càng nồng đậm hơn trước.

"Nếu ngươi muốn chết, ta đây cũng bớt không ít phiền não, không cần phải tìm cách giải thích với An Di Tuyết."

Thất Sát Kiếm trận ẩn chứa kiếm ý của tổ sư Thiên Kiếm phái để lại, uy lực kinh thiên động địa.

Sau khi khởi động Thất Sát Kiếm trận, Lạc Vô Thư có thể cảm nhận rõ ràng những kiếm ý mạnh mẽ, bao hàm cả sát ý bên trong đang trở nên dữ dội hơn.

Trong lúc này, một cơn gió thổi qua cũng sắc bén vô cùng, tựa như từng đoạn đao phong.

Xung quanh Lạc Vô Thư đâu đâu cũng là lưỡi kiếm.

Vô số người khẩn trương nhìn về phía hắn, tên tiểu tử này chết chắc rồi.

Chỉ là bọn hắn không biết, liệu tên yêu nghiệt đã bày ra chuyện này có thể đỡ nổi một đạo sát kiếm không?

Lúc này, Lạc Vô Thư từ từ nhắm mắt lại để cảm nhận Thất Sát Kiếm trận một cách tốt nhất.

Không ít người thấy cảnh tượng trước mắt đều lộ ra thần sắc thất vọng nhàn nhạt.

Hắn muốn từ bỏ sao?

Xem ra, lá gan của hắn chẳng qua cũng chỉ có như thế. Thậm chí còn không có can đảm để thử một lần.

"Vút !"

Bỗng nhiên có một tia sát ý truyền đến, sau đó lại xuất hiện một đạo kiếm quang chém về phía Lạc Vô Thư.

Đoành!

Lạc Vô Thư không chút sợ hãi, ngang nhiên vung quyền.

Bùm!

Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể Lạc Vô Thư vẫn đứng yên bất động, nhưng bên trên nắm đấm của hắn có một vết thương đang rỉ máu tươi vì bị thanh kiếm đáng sợ kia xuyên phải.

"Hắn ta thật sự đỡ được một kiếm sao?"

Không ít người lộ ra vẻ chấn động.

Kiếm ý khuếch rộng ra xung quanh cơ thể Lạc Vô Thư, thậm chí không cho hắn có thời gian kịp phản ứng, lại xuất hiện thêm hai đạo kiếm quang giáng xuống cùng một lúc.

Kiếm thứ hai của Thất Sát Kiếm trận!

Thân ảnh Lạc Vô Thư vẫn bất động như cũ, chỉ là ngay lúc kiếm quang giáng xuống mới vội vàng xuất quyền cản trở nó.

Hắn đương nhiên cũng không dễ chịu gì!

Trên tay nhiều thêm hai vết thương, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy xương trắng.

Lần thứ ba, ba đạo kiếm quang tiếp tục bay đến.

Đùng !

Lạc Vô Thư cuối cùng cũng bị đẩy lùi đến mép bàn tròn. Nhưng hắn của lúc này như đang hòa cùng một thể với kiếm ý, trên người hắn còn phát ra kiếm ý đáng sợ hơn nữa.

Mọi người theo dõi cảnh này đều bị chấn động.

"Tên tiểu tử này thật là ngoan cường!"

"Có thể chịu đựng được ba lần kiếm, thiên phú của hắn còn xuất chúng hơn cả sự tưởng tượng của chúng ta."

"Đáng tiếc, hôm nay hắn có chạy trời cũng không khỏi nắng."

Âm thanh leng keng vang lên!

Lúc này trên bàn tròn đã tràn ngập kiếm ý vô tận.

Một bộ đồ án có hoa văn phức tạp loáng thoáng xuất hiện trên không trung, trông vô cùng rực rỡ. Thứ ánh sáng từ trên đồ án không ngừng lan tỏa khiến cho kiếm ý càng lúc càng mạnh.

Vút!

Kiếm thứ tư lao xuống như muốn lập tức chém chết Lạc Vô Thư trên bàn tròn.

"Trận đồ!"

Đôi mắt Lạc Vô Thư đột nhiên mở to ra , trận đồ đã xuất hiện.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, thấp giọng nói.

"Nếu chỉ muốn phá trận đồ thì cần lâu như vậy?"

Hắn muốn mượn sức mạnh của trận pháp để giết Lão Cẩu !

Uy lực của Thất Sát Kiếm trận đáng sợ ở chỗ, sức mạnh của nó được tích lũy không ngừng, một kiếm lại thêm một kiếm.

Càng về sau, sức sát thương càng mạnh.

Chỉ cần Lạc Vô Thư có thể khống chế trận đồ, vận dụng sức mạnh kiếm ý tích lũy hơn mấy mươi năm bên trong bàn tròn này. Như vậy cũng đủ để giết Lão Cẩu rồi !

Kiếm đồ đơn giản như vậy, dù Lạc Vô Thư không nghiên cứu nhiều về kiếm trận cũng có thể dễ dàng công phá.

Ầm!

Hắn nhấc tay lên, một đạo kiếm quang đang rơi xuống đột nhiên dừng lại giữa không trung, kêu leng keng.

Lạc Vô Thư không từ bỏ ý đồ, vung cánh tay còn lại lên, dẫn dắt kiếm ý càng lúc càng đáng sợ biến thành vô vàn những thanh kiếm sắc bén.

Khi tất cả các thanh kiếm hội tụ lại, chúng xếp thành một chữ "Sát" trên không trung!

"Lão Cẩu, chết đi!"

Ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn xuống, một luồng sáng choá loà đột nhiên xuất hiện từ hư không, đó chính là kiếm sát đang lao thẳng về phía Lý Trưởng Lão.

"Đó là..."

Vô số người cảm thấy vừa chấn động, vừa hoài nghi kinh ngạc. Đó là cái quái gì vậy?

"Không thể nào như vậy được?"

Lý Trưởng Lão biến sắc, từ tận đáy lòng dâng lên sự sợ hãi cùng kinh ngạc cực độ. Tên ở rể này không chỉ không chết dưới Thất Sát Kiếm trận, mà hắn còn điều khiển được kiếm trận sao?

Hơn nữa còn muốn dùng kiếm trận để giết mình?

Linh khí trên người hắn ào ạt lan tỏa, biến thành một đạo kiếm quang chém ra, đúng như tiêu chí của cảnh giới ngự khí, chính là đưa linh khí tỏa ra ngoài rồi ngưng tụ thành binh khí!

"Bùm!"

Âm thanh đổ vỡ vang lên, thế kiếm được xếp thành chữ "sát" lúc này lao xuống giống như đang chẻ tre, không giết được Lý trưởng lão thì không ngừng lại.

"Không!"

Lý trưởng lão gào rống, mặt xám như tro. Lúc này, hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Ông ta là trưởng lão ngoại môn mà lại phải chết dưới bàn tay của một tên ở rể đến khí phủ còn chưa khai thông sao?

"Tiểu huynh đệ, vì sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?"

Một âm thanh phiêu dật phát ra từ trên không trung, nghe không ra là đang vui hay buồn.

Cùng lúc đó, còn có một đạo kiếm quang rơi xuống, phá đi "sát" kiếm.

Lạc Vô Thư ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một con tiên hạc bay xoay vòng trên không trung rồi đáp xuống sảnh đường.

Trên lưng tiên hạc có hai người, một già một trẻ, nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bao gồm những người vừa mới đến Thiên Kiếm phái.

Không đợi Lạc Vô Thư mở miệng, thiếu nữ đã lạnh lùng nói:

"Lệ khí nặng như vậy mà vọng tưởng gia nhập Thiên Kiếm phái bọn ta sao?"