Chương 9: Học Viện Tinh Túy

Cố Đô Huế, một vùng đất rộng lớn với nhiều tài nguyên, là nơi giao thương của Miền Bắc và Miền Trung. Nơi đây quy tụ hàng trăm hàng vạn thương nhân, linh giả, thành phố tấp nập bon chen nhau, người người đông đúc. Huế xứng đáng là thị thành phồn hoa nhất Việt Nam này. Học Viện Tinh Túy, một trong năm học viện hàng đầu cả nước cũng đã được thành lập tại nơi đây.

Và ngày hôm nay, Cố Đô Huế lại càng đông đúc hơn thường ngày, và riêng trước cổng Tinh Túy Học Viện, hàng ngàn người đang cùng nhau tạo nên khung cảnh cực kỳ náo nhiệt, tráng lệ khác thường. Học Viện Tinh Túy nằm giữa trung tâm cố đô, từ phía xa cũng đã có thể thấy được sự dồ sộ của nó, mang trong mình vẻ cổ kính mà ít học viện nào có được, Học Viện Tinh Túy được mang danh là học viện lâu đời nhất cả nước với ba trăm năm lịch sử. Từng đào tạo ra rất nhiều kỳ tài, nhiều linh giả xưng bá thiên hạ, học viện này cũng rất hùng mạnh về việc đào tạo, bồi dưỡng nhân tài, không cần linh lực quá mạnh, yêu thú triệu hồi có cấp bậc cao, vào Học Viện Tinh Túy chỉ cần chăm chỉ học tập, tiếp thú và có một chút ít ngộ thì các ban sẽ được học viện trọng điểm bồi dưỡng.

Khi nắng sớm còn đang hòa mình vào không khí nơi đây, cánh cổng khổng lồ của ngôi trường cũng chậm rãi dần mở ra, từng đoàn người nhanh chóng bước vào. Vừa vào, không ít người đã choáng ngợp, Học Viện Tinh Túy nhìn từ bên trong, không chỉ có nét cổ kính mà còn mang trong mình sự trang trọng quý phái, khuôn viên học viên cũng rất rộng lớn, có thể nói rằng nó khổng lồ. Những tiếng cười nói vui vẻ khiến khung cảnh càng thêm mấy phần nhộn nhịp.

Bỗng nhiên một tiếng nói vang vọng từ trên cao, âm thanh lớn khiến ai cũng dừng lại, ngước mắt nhìn lên bầu trời:

" Xin chào tất cả mọi người!"

Một thân ảnh phụ nữ trung niên, khoác trên mình bộ đồ công sở nhẹ nhàng như nhung lụa từ từ hạ xuống, khuôn mặt mỹ miều, nghiêng nước nghiêng thành, ánh mắt long lanh khiến ai nhìn cũng như lạc vào cơn khoái lạc. Nàng đứng ở một bục đài, nhìn xuống những vị thiếu niên phía dưới, khẽ nở một nụ cười chết người. Ngay lập tức đông đảo nam sinh niên thiếu ồ vang, đưa ánh mắt hâm mộ nhìn người phụ nữ trước mắt. Nàng lại tiếp tục dùng giọng nói trong trẻo mê người:

" Ta là Lệ Hoa! Là Phó Hiệu Trưởng của Học Viện Tinh Túy này! Cũng chính là người sẽ hướng dẫn các em đấy!"

Lại một lần nữa, hầu hết nam sinh như chìm sâu vào biển tình, chết mê chết mệt nàng Lệ Hoa. Nàng khẽ quay đi, khẽ nháy mắt nhìn đám đông:

" Hiệu Trưởng đến rồi! Các em nhớ giữ hàm lại nghe chưa? Đừng quên Lệ Hoa ta !"

" Lệ Hoa! Ngươi quá đáng lắm luôn á!" Giọng nói có phần kiên nghị, chín chắn vang lên sau đó. Lệ Hoa khẽ cúi người, tỏ vẻ hối hận. Lại một thân ảnh nữa bước lên. Lần này lại tiếp tục là một mỹ nhân, khiến cho các tân sinh đắm say hết biển tình này đến biển tình khác. Lệ Hoa Phó Hiệu Trưởng hồi nãy lại đẹp theo kiểu những người phụ nữ thích đi theo những trào lưu, kiểu cô gái hiện đại, còn Hiệu Trưởng lại hoàn toàn khác, nàng đẹp kiểu chín chắn, lạnh lùng lạ thường. Có vài người nam sinh niên thiếu không nhịn được mà rớt cả quai hàm, thốt lên:

"Thiên đường mỹ nữ là đây chứ đâu!"

" Đây có là mơ! Kơ kơ kơ!

................

Nàng Hiệu Trưởng lại tiếp tục lên tiếng, tuy không trong trẻo nhẹ nhàng như Lệ Hoa nhưng cũng đủ để làm cho người người điên đảo:

" Như Lệ Hoa đã nói! Ta là Hiệu Trưởng của Học Viện Tinh Túy này! Tên ta chính là Ánh Tuyết! Ta biết, các ngươi, những thiếu niên đang ở đây, là những mầm non của tương lai, từ những vùng đất xa xôi hay từ những vùng gần đây, dù ở đâu thì giờ các ngươi cũng đã đứng ở đây, đứng ở Học Viện Tinh Túy này! Và các ngươi hãy nhớ, các ngươi đã vào được đây, chứng tỏ các ngươi đã vượt qua bài kiểm tra ở vùng địa phương các ngươi, chính thức trở thành một Linh Giả Triệu Hồi Sư. Học Viện Tinh Túy mà các ngươi đã dày công lựa chọn sẽ cố gắng đưa các ngươi tới đỉnh cao nhất mà các ngươi có thể đạt được trên con đường Linh Giả! Các ngươi hãy về nơi cư trú tạm thời của mình, ngày mai sẽ đến nhận lớp Hết!"

Dứt lời liền phi thân bay đi mất. Từng đạo học viên tiếc ngẩn tiếc ngơ nhìn hai thân ảnh mỹ nhân Lệ Hoa, Ánh Tuyết rời đi, sau rồi cũng chán ngán về phòng trọ ở bên ngoài. Lẫn giữa đám đông, Lâm cùng đám bạn cũng nhanh chóng ra về, tụi con gái hớn hở tức tốc kéo theo hắn cùng Đại Đông và Lương Khang đi theo đến chợ. Lâm nhìn những cử chỉ van nài của tụi con gái mời hắn cùng hai thằng bạn đi, và nơi đến là một khu chợ trang sức ở gần học viện cũng đoán được bảy tám phần mục đích của mấy con này - cốt yếu là mời bọn hắn đi trả tiền.

Ngọc Bảo và tụi con gái dàn nhập hồn vào những trang sức đẹp ngất ngây chuẩn chất Tây của khu chợ nhỏ. Ánh mắt của đứa nào đứa nấy sáng lên trông thấy, và như Lâm đã chẩn đoán, hắn cùng Đại Đông và Lương Khang đã phải đứt gan đứt ruột móc tiền ra thanh toán.

Trời tối muộn, ba thằng nằm la liệt giữa chiếc giường nhỏ trong phòng trọ, khẽ giương ví ra, một..hai..ba.. năm nghìn trong ví Lâm còn đúng năm nghìn, còn Đại Đông và Lương Khang thì chỉ còn có hai chục. Lâm khẽ chửi thầm:

" Định mệnh! Tiền vào như nước đổ lá môn, tiền ra như nước tràn bờ đê! Haizz!"

Chậm rãi bước ra ngoài, mở cửa, nhìn bầu trời sao, hét lớn:

" Mịa cha nhà thằng tác!"

anh em ủng hộ mình lên top nào! 30 rồi!