Chương 8: Tâm Ma- Thiên Đế

*Trung thu đến bận bù đầu bù cổ, nào là anh em cùng lớp rủ nhau đi nhậu nào là gấu rủ đi chơi mua quà, khổ quá! Hôm qua nhậu về hơi khuya nên không trả được chương hôm nay cũng bận chắc được 1 chương thui!Anh em thông cảm cho tác nhé!

Ánh dương đã dần thay thế đi những nỗi sợ của màn đêm, cơn gió hiu hiu tối qua cũng đã tắt ngấm, tiếng yêu thú đã dừng lúc nào không hay. Lâm thức dậy một cách mệt nhọc, khẽ ưỡn người đứng dậy, nhìn sang bên cạnh, Đại Đông và Lương Khang vẫn còn say giấc, hắn chậm rãi bước ra bước ra khỏi chiếc lều lá thô sơ mà hắn vội vàng làm tối qua. Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng lên gương mặt anh tú của cậu bé Dương Lâm, hắn cố gắng vuốt tóc mình xuống che đi cặp mắt của mình, không phải vì sự chói chang của ánh nắng, mà là vì ..... để như thế sẽ đẹp trai hơn, lạnh lùng cool ngầu hơn, hắn nghĩ thế.

Tiếp tục đưa mắt sang bên chiếc lều xinh đẹp của tụi con gái, nuốt cục tức vào bụng, tác phẩm hoàn hảo đó đang ở trước mặt mình do mình làm ra mà tại sao không thể hưởng thụ. Nhưng rồi hắn cũng chỉ khẽ thở dài, rồi dần đi xa khỏi nơi đó. Lâm dừng bước trước một con suối, dòng suối trong veo, mát mẻ, hắn không kìm lòng được mà cởi y phục, nhảy xuống tắm ( cởi áo thôi nha). Phải nói là cơ thể kiếp trước hắn rất tuyệt mỹ nhưng thân thể Dương Lâm cũng chẳng kém cạnh, cũng rất săn chắc. Lâm ngâm mình vào dòng suối, khẽ vớt tay, bỗng nhiên Tiểu Bạch không biết từ đâu mà chui ra, nằm bên cạnh hắn. Lâm nhìn sang Tiểu Bạch ngạc nhiên:

" Sao ngươi chui ra đây?"

" Ngươi triệu hồi ta ra còn hỏi gì nữa?" Tiểu Bạch nhắm mắt hưởng thụ dòng nước.

Lâm vẫn gãi gãi đầu thắc mắc:

" Ta đâu triệu hồi!"

Tiểu Bạch vẫn điềm nhiên:

" Ngươi không triệu hồi? Chẳng lẽ ta chui từ lỗ đít ngươi ra à!"

Hắn vẫn không hiểu nhung rồi để trấn an bản thân, hắn tự nhủ: Thần Thú có khả năng tự bước ra bên ngoài không cần triệu. Bên trong tâm trí Lâm, một làn khói bất giác xuất hiện trở thành một thân hài bé bỏng, nằm gọn xung quanh đan điền hắn, Vô Ảnh chứng kiến, thốt ra một tiếng:

~Tâm Ma!~

Lâm ra khỏi dòng suối, khoác lại chiếc áo, thay lại chiếc quần, trở lại lều. Đại Đông và Lương Khang đã dậy, còn tụi con gái thì... vẫn còn đang gặp Mộng Công Tử. ( đây là theo gấu của ta chứ không phải cố ý tạo dựng hình tượng xấu cho các bạn gái, đừng hiểu lầm, à mà con gái thì hình như đâu hay đọc truyện sắc).

Thấy Lâm, Đại Đông liền chạy đến bên hắn, ân cần hỏi:

" Huynh Đệ! Ngươi đi đâu vậy? Kiếm đồ ăn à? Đồ ăn đâu?"

Lâm nhếch mép, nắm chặt bàn tay, gõ mạnh vào đầu Đại Đông, khiến Đại Đông ôm đầu đau điếng, Lâm quát:

" Thức ăn con mẹ gì!"

Lương Khang ở trước cửa lều, bật cười lớn. Tụi con gái cũng từ trong lều bước ra, đầu tóc bù xù, thấy Lâm, Đại Đông, Lương Khang liền hét toáng lên, và rồi mỗi thằng ăn ngay một chiếc dép vào mặt.

Lâm và hai thằng bạn theo sự phân công của chỉ huy, phải đi kiếm thức ăn sáng. Lâm vừa đi vừa chửi Đại Đông:

" Hôm qua là kiếm củi, hôm nay là kiếm thức ăn, mày dại gái thế là cùng!"

Đại Đông vuốt vuốt mái tóc bóng mượt, ánh mắt long lanh hãnh diện nói:

" Đàn ông ai cũng phải ga lăng, người ta nhờ giúp thì ta phải cứu trợ, không là phải tình phải tội!"

Lâm tức giận, quát mắng:

" Tội lằm tội lốn! Giúp con khỉ khô nhà mày! Nếu đó mà là bà Mập bán thịt thì mày có giúp không?"

Đại Đông sợ xanh mặt, mồ hôi tuôn ra:

" Ấy ấy! Giúp...Giúp chớ...Ít thôi!"

Mùi thịt nướng thơm ngào ngạt tỏa ra khắp khu rừng, một đám con gái ngồi trước đống lửa, hếch mũi lên tận hưởng mùi thơm từ miếng thịt đang quay đều, còn bên kia Lâm, Đại Đông, Lương Khang ngồi xúm lại một góc, mặt đầy những vết cào. Tụi con gái lấy miếng thịt ngào ngạt lên, mỗi người lại thưởng thức những miếng thịt ngon lành. Tụi con trai, mỗi người một quả táo và vài quả nho rừng ma Tiểu Bạch kiếm được. Đời là bể khổ. Xong xuôi bữa sáng, họ lại tiếp tục lên đường đến Học Viện Tinh Túy.

Ánh nắng càng gay gắt, ai ai cũng mệt mỏi rã rời, dừng chân bên một bờ suối. Kiếp ô sin lại đeo bám ba người con trai duy nhất trong nhóm. Lâm tách đoàn, bụng đói meo, Tiểu Bạch vẫn đang say giấc trong chiếc túi của hắn. Hắn nằm dài trên một tảng đá, chán ngán hỏi Vô Ảnh:

" Ê Vô Ảnh, ngươi có chế độ định vị không? Định vị dùm tao vài con yêu thú với, tầm tầm thui nhé!"

Giọng nói Vô Ảnh lâu lắm rồi mới vang lên trong đầu hắn:

~ Cách đây 3 cây về hướng bắc! ~

Lâm hứng khởi, nhảy phắt dậy, chạy nhanh theo hướng mà Vô Ảnh chỉ. Vô Ảnh trong đầu hắn, vẫn không ngừng quan sát Tâm Ma, hình hài này đã lớn hơn hồi sáng một tí, giọng nói Vô Ảnh trở nên vô cùng lo lắng:

" Liệu có là quá nhanh!"

Tại một hang động to lớn tại một vùng đất xa lạ, một thân ảnh già nua đang xếp bằng ở trung tâm, phun một búng máu, ho khụ khụ, thân ảnh già khuôn mặt xanh xao đầy những nếp nhăn. Thân ảnh nhìn vào cánh tay mình, một hình xăm màu đen to lớn như đang chuyển động ngày một rộng ra. Bỗng nhiên một thân ảnh khác xuất hiện trước mắt thân ảnh già đó, cười lớn:

" Haha! Không ngờ một vị Đỉnh Thần lại phải chui rúc trong hang động tồi tàn này! Haha!"

Thân ảnh già nhìn thân ảnh trước mắt, một gương mặt hoàn toàn giống nhau, đưa ánh mắt căm phẫn, khàn giọng nói:

" Ngươi.. Sao ngươi quay trở lại đây..!"

" Ta đến để kết liễu ngươi! "

Dứt lời, thân ảnh giương cánh tay, như một lưỡi kiếm đâm vào tim thân ảnh già đang xếp bằng, hét lớn:

" CHẾT ĐI ! THIÊN ĐẾ!

anh em thấy thương cho tác thì hãy ủng hộ, đẩy kp đi nào!