Lâm mừng rỡ, chuẩn bị đi nhập học, cả đêm hắn trằn trọc không ngủ, hắn bỗng nhiên cảm thấy khá đói, mò mẫm xuống nhà bếp, lục lọi một lát nhưng cũng chả có gì, bụng Lâm vẫn kêu ọc ọc, hắn rã rời, bỗng nhiên ánh sáng mà xanh phát ra từ túi lưng hắn, hắn ngạc nhiên:
“ Đây chả phải là quà của tên Dâm Tà sao?”
Viên ngọc bội được Lâm đưa lên, tỏa ra một mùi thơm lạ lùng, nước dãi chảy ròng ròng, hắn chẳng quan tâm đến viên ngọc này có ăn được không, hắn cứ cầm viên ngọc mà nhấm nháp.
“ Ahhhh!”
Cơn đau bỗng nhiên từ đâu ùa tới, khiến hắn không nhịn được mà hét lên, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hồng học. Cơn đau vẫn chưa ngớt, những gân xanh nổi lên rõ mồn một, ánh mắt chi chít vệt đỏ, những thứ trước mắt hắn càng mờ càng mờ, và rồi biến mất hẳn – hắn đã thiếp đi.
“ Lâm! Lâm! Tỉnh lại!” Giọng nói quen thuộc của Dương Bá vang lên, khẽ mở đôi mắt nặng trĩu, nhìn chú của mình, hắn dúi mắt,ngáp dài:
“ Sao vậy!”
“ Nhanh mà đi nhập học cái thằng trời đánh này!” Dương Bá sửng cồ quát tháo Lâm, nhưng khi nhìn xuống hắn đã lặn mất tăm, xoay người, hắn đang chạy vội, trên vác khoác chiếc balo mà Dương Bá chuẩn bị sẵn, hắn thầm mắng:
“ Chết mịa!”
Trên vùng đất này, Triệu Hồi Sư từ 13 tuổi đến 18 tuổi đủ điều kiện sẽ được đào tạo tại một học viện mình ưa thích. Có 5 học viện nằm rải rác khắp vùng đất, gồm:
Học Viện Thăng Long ở Hà Nội, Học Viện Tinh Túy ở Huế, Học Viện Quốc Phủ ở Nghệ An, Học Viện Thanh Tân ở Sài Gòn và Học Viện Long Hải ở Hoàng Sa. Mỗi học viện lại có một uy thế khác nhau, là gì thì sau sẽ biết? Lâm và người bạn thân nhất của mình Đại Đông đã chọn Học Viện Tinh Túy, không phải vì nơi đó sản sinh ra nhiều nhân tài mà theo điều tra của bọn chúng, nơi đây có vô số mỹ nữ. Hắc Hắc.
Lâm nhanh lắm mới đuổi kịp được đoàn thiếu niên đang cùng đến Học Viện Tinh Túy, đoàn người chỉ đúng 10 người, 3 nam 7 nữ, ha ha lời rồi anh em ơi!
Đại Đông thấy người anh em của mình đến muộn, liền nổi ý trêu chọc:
“ Cái thằng này là ai? Bọn ta không biết! Ngươi đi ra đi!”
Lâm nóng mặt liền ôm đầu thằng béo gõ mấy chụ cái liên hồi, đến nỗi đầu Đại Đông nổi cục mới chịu tha, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều ôm bụng cười. Lấp ở phía sau là crush của Dương Lâm – Ngọc Bảo,chăm chú quan sát người thiếu niên đi muộn, ánh mắt biểu hiện đầy sự tham vọng. Lâm nhanh chóng gia nhập đội ngũ, tiếp tục lên đường. Đại Đông vừa cười nói vui vẻ với mấy em xinh tươi hàng trước. Lâm nhìn thấy mà muốn ói, hận không thể dùng dao phay ở nhà lột hết mỡ hắn ra, đồ trọng sắc khinh bạn. Lâm quay trước quay sau, cuối cùng cũng tia thấy người con trai còn lại, đi từ từ chậm chậm, và rồi cùng đi ngang hàng với hắn, nở nụ cười vui vẻ:
“ Chào bạn! Bạn cũng đến Học Viện Tinh Túy à?”
Người thiếu niên khẽ nhếch mép:
“ Hỏi ngu vậy bạn! Chẳng lẽ tui đến bán vé số ở Huế à!”
Cắn môi, nuốt cơn giận, Lâm vẫn giữ nụ cười tươi, nhưng đã có nét gượng gạo. Lâm tiếp tục hỏi:
“ Bạn tên gì?” – “ Lương Khang!” Tên Lương Khang, phẩy phẩy chiếc quạt trên tay, lạnh lùng nói. Lâm thấy cử chỉ của hắn liền như thấu tâm can, khẽ gian xảo nghé sát tai nói:
“ Anh em Lương Khang đây không biết đây là đi học hay là đi truy mỹ đây!”
Lương Khang ho khụ khụ, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, lắp bắp:
“ Ta..đương nhiên là đi…học!”
Dương Lâm vân không ngừng cười gian xảo:
“ Ta có chiêu nhìn thấu tâm can a!”
Lương Khang vẫn liên tục phủ nhận trong khi Dương Lâm vẫn đang dồn dập tấn công, bỗng nhiên Đại Đông ở phía trước cố ý hô lớn:
“ Nhóm ta không tiếp nhận ĐAM MỸ à nha!
Vừa dứt lời hai chiếc dép dính thẳng vào mặt hắn, mấy đứa con gái xung quanh bụm miệng cười, nhưng rồi cũng nhanh chóng lướt đi.
Rất nhanh trời đã trở tối.
Từng tiếng hú vang lên giữa đêm khiến người ta ớn lạnh, từng tiếng gió hiu hiu, từng tiếng lá xào xạc. Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống khu rừng im tĩnh đến đáng sợ. Đâu đó trong khu rừng, những con yêu thú cố gắng hếch mũi lên, cố gắng tìm kiếm thức ăn, và cũng đâu đó, ba anh chàng thanh niên cứng đang lúi cúi lặt củi. Lâm khẽ cúi người, mệt mỏi kêu van:
“ Định mệnh! Sao tao phải làm cái này!”
Đại Đông ôm chiếc bụng đầy mỡ chạy loanh quanh, thở không ra hơi:
“ Công…Việc..Mà!”
Lương Khang ở kế bên, liền châm chọc:
“ Chứ không phải có kẻ oai phong muốn giương oai trước gái à!”
Đại Đông khẽ cúi mặt” kẻ đó” há chẳng phải hắn sao. Lâm nghe câu của Khang liền cười ha hả. Ở bên kia, 7 người con gái ôm chặt nhau, run rẩy.
Một làn gió cũng đủ làm trái tim họ run rẩy
Một ngọn lửa bây giờ cũng đủ làm học ấm áp
Một bờ vai vững chắc cũng đủ làm họ thấy được bảo vệ.
Nhưng để tác nói cho nghe nè mấy con : Mơ đi con!
Anh em ơi, tác dạo này việc học khá bận, với lại còn phải làm thêm trang trải cho cuộc sống nên một ngày một c thui và đoi khi tối muộn mới trả được.