Chương 6: Khảo Nghiệm

Ngôi làng của Dương Lâm nằm ở khá gần Sài Thành, mang trong mình nhiều đặc sản quý hiếm khiến nơi đây lúc nào người ra người vào cũng tấp nập. Đặc biệt hôm nay lại quy tụ rất đông những người ở độ tuổi 13 từ các thôn lân cận.

Lâm từ trong thư viện bước ra, khoác một chiếc áo phông màu xanh tuy đơn giản nhưng cũng tỏ ra ít phần quý phái. Lâm ngẩng cao đầu, thong dong bước giữa đường lớn, bỗng có tiếng gọi lớn:

“ Lâm ! Chờ tao!”

Lâm xoay đầu, nhìn thân ảnh mũm mĩm đang xồng xộ chạy về phía hắn, khẽ mỉm cười. Đây là bạn thân của hắn ở thế giới này – Đại Đông. Đại Đông rất thân với hắn suốt sáu tháng hắn ở đây, lúc hắn bị mấy đứa trẻ con trong xóm trêu chọc thì Đại Đông luôn đứng ra bảo vệ hắn. Đại Đông đã đem đến cho hắn một cảm giác gần gũi mà trước đây ở thế giới kia chưa ai làm được kể cả mẹ hắn. Đại Đông rất nhanh đã đuổi kịp Lâm, giang bàn tay to lớn khoác vai Lâm, nở nụ cười tươi sáng:

“ Lâm! Mày hôm nay nhìn soái a! Định đi tán gái à!”

Lâm khẽ gõ nhẹ lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Đại Đông:

“ Tán khỉ gió! Tao đi cưới vợ chứ tán gì nữa!”

Đại Đông, hắn liền cười phá lên, sau đó Lâm cùng hắn dạo bước đến điểm tập kết. Điểm tập kết – đình làng, chính là nơi diễn ra cuộc thi khảo nghiệm cho lứa tuổi 13. Lâm cùng Đại Đông cố chen vào đám đông đang dày đặc. Cố mãi mới tìm được hàng. Ổn định một lát, bất giác có tiếng nói vang lên:

“ Xin chào các em khắp nơi gần xa đã đến đây! Khảo nghiệm tư chất đã định sẵn được tổ chức vào hôm nay ngày 18 tháng 9 năm 2018. Cứ mỗi năm một lần, mỗi em ở lứa tuổi U13 sẽ được kiểm tra! Các em vượt qua kỳ kiểm tra này sẽ được chọn một học viện trên khắp cả nước để học tập, đây chính là cơ hội có một không hai! Các em sẵn sàng chưa?”

“ Rồi!” Tất cả thiếu niên đang ở trong hàng đồng thanh hô vang. Một tên thanh niên gương mặt anh tú cầm một chiếc micro tiếp tục phát biểu:

“ Vậy xin mời các em chuẩn bị! Đầu tiên cho mời em Ngọc Bảo lên kiểm tra! Các em hãy nhớ chỉ cần triệu hồi ra một yêu thú có khả năng chiến đấu thì các em đã vượt qua! “ Tiếng nói vừa dứt, một thân ảnh phi lên trên bục, một cô gái mặc một bộ đồ trắng tinh khiết, khuôn mặt ngây thơ dễ thương, ánh mắt long lanh như ánh sao. Những thiếu niên dưới khán đài nhìn lên, ánh mắt thèm thuồng, Đại Đông nhễ nước dãi, quay sang cười bảo Lâm:

“ Nghe nói Ngọc Bảo đã đạt đến Linh Đồ cấp 6 rồi đấy, đúng là người đẹp toàn phần mà! Hehe!”

Lâm vẫn không nói gì, nhưng chẳng thèm liếc nhìn cô gái ấy một cái, tuy bề ngoài là thế nhưng trong thâm tâm lại rất rạo rực, ánh mắt cứ tự động di chuyển tìm hình hài xinh đẹp ấy. Hắn thật ra rất thích Ngọc Bảo đương nhiên hắn muốn cô gái như hoa như ngọc kia ngã đổ thì cần phải xài chiêu. Hắn đã tập trung cả đêm qua nghĩ phương pháp tán tỉnh, và rồi hắn đã nghĩ ra cách, bước đầu phải tỏ ra cool ngầu, lạnh lùng, cong các bước sau,….đéo biết.

Ngọc Bảo cô nương nở nụ cười thật tươi, nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ của những nam thiếu niên, lòng hết sức hãnh diện, bỗng nhiên nàng thấy Lâm, hắn cũng đang nhìn nàng, nhưng chỉ là ánh mắt bình thường, nàng hoảng hốt, trước giờ nàng chưa từng gặp ánh mắt kia trước đây, ai từng nhìn nàng thì đều có những ánh mắt khác nhau : ngưỡng mộ, ghen tị, khao khát,… Nhưng giờ đây nàng lại cảm thấy ánh mắt của Lâm chỉ là ánh mắt trao nhau của hai người dưng. Khuôn mặt nàng nóng bừng, nàng nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác, bĩu môi sau đó bắt đầu nghi thức triệu hồi.

“ Triệu!” Tiếng nói thánh thót của nàng vang lên, ngay lập tức một con tiểu hồ ly được triệu hồi ra. Tên cầm micro lúc nãy bỗng lên tiếng:

“ Hồ Ly! Yêu Thú! Đạt yêu cầu!”

Ngay sau đó là tiếng hô vang mãnh liệt, Ngọc Bảo ôm con tiểu hồ ly nhảy xuống khán đài, không quên thử liếc nhìn Lâm một cái. Hết người này đến người khác lên khán đài, Đại Đông cũng được lên, hắn triệu hồi một con heo khiến cả đám cười bò. Lâm được gọi tên cuối cùng, hắn vất vả bước lên bục với những ánh mắt khinh thường. Lâm đứng trên bục, bỗng một tiếng nói vang lên:

“ Chú à! Cho hắn xuống đi, hắn không triệu hồi được đâu! Haha!”

Cả đám người cười vang lên. Chú cầm micro tự nhiên quát lớn:

“ Các ngươi im miệng!”

Sau đó quay sang nói với Lâm:

“ Ngươi tiếp tục đi!”

Lâm hít thở, nhẹ nhàng triệu hồi ra Tiểu Hổ, khiến đám đông sững người, nét mặt có vẻ không tin. Chú cầm micro cố ý hét lớn:

“ Tiểu Hổ! Yêu Thú! Đạt!”

Lâm vui vẻ bước xuống, Đại Đông liền chạy đến ôm vai bá cổ hắn. Hắn cùng Đại Đông sau khi cười nói vui vẻ, liền đi đăng ký học viện. Cả hai đều cùng đăng ký Học Viện Tinh Túy ở Huế. Sau đó Đại Đông bỗng nhiên lặn mất tiêu, Lâm thở dài toan bước ra về.

“ Cậu là Dương Lâm?”

Tiếng nói thánh thót quen thuộc vang lên, Lâm xoay đầu, là Ngọc Bảo, tim đập rộn ràng, nhưng Lâm vẫn giữ bình tĩnh trả lời:

“ Vâng!”

Ngọc Bảo cười nói:

“ Cậu đăng ký trường nào vậy!”

Lâm trong lòng như nở hoa khi được crush hỏi thăm, tuy nhiên hắn lại phũ phàng rồi bỏ đi:

“ Cậu quan tâm làm gì?”

Ngọc Bảo ở phía sau, khẽ mắng thầm:

“ Dương Lâm! Ta không tin rằng ngươi không thích ta!”

anh em cố gắng cày top nào