Chương 5: Nhớ

-" Khò...khò.....khò.!" Tiếng ngáy phát ra từ một gian phòng nhỏ cạnh thư viện của Dương Bá, bầu trời còn chưa sáng hẳn. Một góc tối ở thư viện, Lâm đang chăm chú nghiên cứu cuốn sách cổ hôm trước, hắn muốn điều tra rõ về Thiên Đế Lạc Long Quân. Tại sao một nhân vật truyền thuyết ở thế giới cũ bên kia của hắn lại xuất hiện ở đây, và hiên tại lão Thiên Đế đang ở đâu. Và đương nhiên hắn cũng có một thắc mắc rất lớn, như Vô Ảnh đã nói, hồn phách vua Quang Trung đã được Thiên Đế đưa sang thế giới này đồng nghĩa với việc sẽ có một con đường nối hai thế giới lại với nhau và có lẽ chỉ Thiên Đế mới biết được. Trong khi Vô Ảnh không chịu tiết lộ bất cứ thông tin gì về Thiên Đế thì hắn chỉ có thể tự tìm hiểu.

Ánh đèn thấp thoáng, khuôn mặt Lâm nghiêm trọng nhìn vào một trang sách đã rách đi phân nửa. Trang sách đã mờ nhưng hắn vẫn có thể dịch được một ít. Lâm ngay lập tức cương mắt ra nhìn, dần dần hiện ra trước mắt hắn, một nửa bức tranh, bức tranh hoang tàn và chỉ có thể thấy được một ánh dương cùng với một thanh roi sắt bị gãy. Lâm nhìn vào bức tranh, quả thực không thể hiểu nổi.

Ánh dương dần ló rạng, tiếng ngáy của Dương Bá đã ngừng hẳn, Lâm liền xé ngay bức tranh cho vào túi quần. Uể oải đứng dậy, bước ra khỏi thư viện với đôi mắt thâm quầng. Dương Bá cũng vừa đi ra khỏi phòng, nhìn thấy hắn liền ngạc nhiên hỏi:

" Cháu không ngủ cả đêm à!"

Lâm khẽ gật đầu, ngáp dài một tiếng sau đó lờ đờ bước vào phòng, ngã xuống chiếc giường. Dương Bá lắc đầu thở dài:

" Lâm à! Ngươi lại úp mặt vào thư viện rồi đúng không? Dạo này ngươi lạ quá, khác hẳn trước kia!"

Dương Bá nói rồi liền quay về thư viện chuẩn bị cho ngày mới còn Lâm, hắn đã ngủ tự bao giờ.

Trong gian phòng, Lâm vẫn ngủ say sưa, nhưng bỗng nhiên hắn quằn quại, mồ hôi tuôn ra liên hồi, vô thức nói những từ ngữ kỳ lạ - hắn đang gặp ác mộng. Đột ngột tỉnh lại, lau mồ hôi trên trán, Lâm vẫn chưa hết kinh sợ:

" Hắn là ai? Sao có thể một mình cân cả mấy vạn người như vậy! Hắn có phải là người nữa không?"

Lâm nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo ướt đẫm của mình, thay một bộ đồ mới. Bước ra khỏi gian phòng, không quên dùng linh lực triệu hồi Bạch Đế - Tiểu Hồ. Tiểu Hổ được tự do liền cười sảng khoái, nhanh chóng leo lên nằm trên mái tóc của Lâm. Lâm khẽ cười, đột nhớ ra việc gì đó liền hỏi Vô Ảnh:

" Hey cu Vô Ảnh!"

~ Vâng thưa ký chủ? ~ Giọng nói của Vô Ảnh vang lên.

" Ngươi có biết ở thế giới nào có vật nào mang tên Thiên Thư không?" Lâm ôm đầu.

~ À ! Không ! ....! Không có!~ Giọng nói của Vô Ảnh trở nên hoảng hốt lạ thường. Lâm bĩu môi, không chú ý gì đến thái độ của Vô Ảnh vì hắn tin thứ mà Vô Ảnh không biết thì đồng nghĩa với việc nó không tồn tại trên đời. Nhưng đời đâu như là mơ! Hehe. Lâm xuống phía dưới nhà bếp, một bàn thức ăn thịnh soạn được bày ra trước mắt hắn, Lâm xúc động thốt lên:

" Nhìn tuyệt cú mèo! Ây da! Chú ta lại nhờ cô Linh hàng xóm nấu rồi! Chỉ biết kiếm cớ gặp mặt! Hừ!"

Cô Linh là hàng xóm thân thiết của nhà Dương Bá, cô cũng có thân hình khá đẹp khiến bao chàng trai mê nàng dù nàng đã ngoài ba mươi lăm. Đương nhiên chú của Lâm - Dương Bá cũng không ngoại lệ, chú của hắn luôn nhờ cô ấy sang nấu thức ắn cho hắn để tiện tán tỉnh hơn. Và cô Linh không biết vì sao cũng đồng ý lời đề nghị đó.

Nhìn bàn thức ăn, tâm trạng Lâm bỗng nhiên nặng trĩu, ngồi xuống, khẽ cầm chiếc đũa lên nhấm nháp từng món một. Tiểu Hổ ngửi thấy mùi thức ăn cũng đã bật dậy liếm láp. Hắn từ từ ăn, càng ăn nhiều từng nào, nước mắt hắn lại rơi nhiều từng ấy. Thức ăn hòa quyện với nước mắt, hắn nghẹn đắng cả lòng, những món thức ăn này rất quen thuộc, đều là những món mà hắn thích ăn nhất. Những món này ngày xưa đã được mẹ hắn đích thân làm cho hắn ăn khi còn ở thế giới cũ. Hình ảnh người mẹ của hắn luôn hằn sâu trong tâm trí hắn đã đến một nơi không bao giờ tách biệt hoàn toàn với thế giới của hắn . Hắn đã không còn cơ hội gặp mặt. Tâm vẫn trĩu, như cái xác vô hồn đi ra ngoài, Tiểu Hổ thấy hắn rời đi, liền tiếc nuối bỏ bữa chạy theo bám lên vai hắn. Lâm ngẩn ngơ bước vào thư viện, chọn một góc tối, khóc. Dương Bá nhìn Lâm bước vào toan hỏi nhưng hắn liền đi mất, ngơ ngác xác xơ:

" Lâm! Hôm nay bị sao vậy?Mà con mèo đó của ai vậy? Sao đi theo cháu ta?"

Lâm không trả lời, vẫn úp mặt vào tường khóc, hắn nhớ lắm những nụ cười của mẹ hắn, những giọt mồ hôi mệt nhọc của mẹ hắn. Nhớ những trưa hè, mẹ tần tảo ngoài đường để kiếm tiền cho hắn đi học. Cho đến khi hắn được thông báo được đặc cách cho đi du học vì có thành tích vô cùng xuất sắc, còn chưa kịp về quê thông báo cho mẹ thì hắn đã không còn cơ hội. Hắn gạt đi dòng nước mắt, đứng lên, ánh mắt kiên định của một linh hồn 17 tuổi trong thân xác một cậu bé 12 tuổi. Ngay lúc đó, Lâm đã tự hứa sẽ tìm cách quay lại thế giới cũ, tìm cách gặp lại thân sinh của hắn. Cố nở nụ cười giả tạo ra ngoài, Tiểu Hổ bên cạnh hắn chẳng hiểu cái gì nhưng cũng chỉ vui vẻ bám riết theo. Lâm tiến lại gần Dương Bá, ôm Tiểu Hổ đưa trước mắt Dương Bá:

" Tằng tăng ! Yêu thú cháu vừa triệu hồi này! Gơ chưa? Bất ngờ chưa?"

Dương Bá điềm nhiên trả lời:

" Có những điều là điều hiển nhiên, không phải bất ngờ!"

Lâm thất vọng não nề chạy nhanh ra khỏi thư viện. Dương Bá nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt toát lên vẻ kỳ vọng:

" Lâm à! Con đã dần bước trên con đường mà mẹ cháu đã từng đi rồi! Sớm thôi! Mẹ con sẽ đến tìm con! Đó chính là lý do ta cho con vào Học Viên Tinh Túy ở Huế! Cố gắng lên! Dương Lâm. "

lời tg: khi nào thì tham vọng của ta thành hiện thực( mỗi chương có 100 view )