Chương 4: Thần Thú - Ký Kết

" GRÀOOOO!!!" Tiếng gầm nhẹ phát ra từ trên tay Lâm. Lâm quay sang nhìn, viên ngọc đã biến mất, thay vào đó là một con mèo nhỏ bé có bộ lông màu trắng tinh, và có một soọc đen chạy giữa lưng. Lâm nhìn thấy con mèo, ánh mắt sáng long lanh:

" Ân Đìu! Cute vãi!"

Lâm giang rộng hai tay, toan ôm con mèo nhỏ vào lòng. Con mèo nhỏ nhìn thấy Lâm đang lao tới, liền nhanh chóng nhảy lên cao. Hắn hụt hẫng, nhưng vẫn nở nụ cười nhìn con mèo trắng nhỏ, chu chu mỏ:

" Mèo con xuống đây với với ta nào ! Ngheo! "

Chú mèo nhỏ gầm gừ, dương móng vuốt lao nhanh về phía Lâm. Hắn thấy con mèo đang lao xuống thì mừng rỡ, giơ hai tay ra đỡ:

" Có thế chứ! Mèo ngoan quá hà!.... À mà khoan...Hình như có gì đó sai sai ở đây! "

" Ahhh...Meow...Aah Hép Mi....Meow.."

Tiếng mèo kêu trộn lẫn với tiếng thét ai oán của Lâm vang cả thư viện.

" Lâm ! Lâm ra chú hỏi!" Dương Bá đứng bên ngoài cất giọng gọi Lâm. Còn Lâm đang chinh chiến với tiểu hổ, phải cố gắng lắm mới nhét được vào cái túi bên hông. Lâm mệt nhọc đi ra, Dương Bá nhìn thấy bộ dạng của hắn, cười phá lên:

" Ha Ha Ha ! Lâm à ! Cháu kiếm được em nào mà bạo lực vậy..! Ha Ha !"

Lâm khẽ thở dài:

" Chú có chuyện gì nói đi! "

Dương Bá cố nén cười:

" À ! Sang nhà bà Sáu làng bên đong ít gạo.! "

Lâm uể oải gật đầu, thay một bộ đồ mới, bước ra khỏi thư viện.

Tiểu Hổ đang nằm gọn trong túi của Lâm, say giấc nồng nàn, bỗng nhiên một giọng nói vang lên:

" Bạch Đế!"

Tiểu Hổ chợt tỉnh giấc, hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng cũng nhanh chóng định thần lại, điềm nhiên nói:

" Thiên Đế! Sao lão lại ở đây?"

Giọng nói của Thiên Đế tiếp tục vang lên:

" Quang Trung sao rồi?"

Tiểu Hổ có chút tiếc nuối:

" Tan biến rồi!"

Thiên Đế giọng buồn hẳn:

" Hắn đã đến! "

" Thời gian của ta không còn nhiều! Bạch Đế ! Ta có chuyện nhờ ngươi! "

Tiểu Hổ cười cười:

" Nhớ vợ à! Ha Ha ! Chuyện gì?"

Thiên Đế gắt gỏng:

" Quỷ đực! Giúp ta dẫn dắt hắn! Nhờ...ngươi..! "

Tiếng nói của Thiên Đế biến mất, để lại Tiểu Hổ mắng thầm:

" Bắt ta trao thân cho hắn! Ai ! Ta là còn zin ha!."

Cùng lúc đó, sâu thẳm trong tâm trí Lâm, Vô Ảnh và Thiên Đế cũng có một cuộc trò chuyện, nhưng hắn lại không biết gì hết. Tất cả đều là bí mật.

Làng X kế bên làng Y của Lâm.

Lâm đứng trước một ngôi nhà nhỏ, khá cũ, hắn nhẹ nhàng gõ cửa. Bước ra ngoài là một bà già khoảng 60 tuổi. Bà lão nhìn thấy Lâm khẽ mỉm cười:

" Lâm cháu thằng Bá đúng không? Vào nhà đi!"

Lâm gật đầu bước vào trong. Ngôi nhà bên ngoài thì cũ kĩ nhưng bên trong thì khác hẳn, khang trang, cổ kính. Ngồi xuống, khẽ nhâm nhi cốc trà, giật mình thốt lên:

" Trà ngon!"

Bà Lão đang lom khom đong gạo, cười hiền hòa nhìn Lâm:

" Cháu gần khảo nghiệm rồi nhỉ?"

Lâm khẽ nói, sau đó lại nhìn xung quanh ngôi nhà nhỏ bé:

" Dạ!"

Bà lão vẫn chăm chú, tiếp tục hỏi hắn:

" Cháu định đi học học viện nào?"

Lâm gãi gãi cằm:

" Có lẽ là một học viện Tinh Túy!" ( giải thích sau nha ae)

Bà lão khiên bì gạo đã đong xong, đặt xuống cạnh hắn:

" Ừm! Cố gắng lên! Đừng phụ sự cố gắng của chú cháu!"

Dạ một tiếng, hắn vác bao gạo chạy nhanh ra ngoài, không quên chào tạm biệt bà lão. Ra khỏi làng, lả lướt giữa con đường mòn, chờ đến lúc khá vắng vẻ, mới nặng nề thả bao gạo xuống, thò tay vào túi, kéo con tiểu hổ ra ngoài. Nhấc bổng con tiểu hổ lên, thắc mắc hỏi Vô Ảnh:

" Quà cáp kiểu gì thế này!"

~ Tiểu Hổ này lai lịch không bình thường. ~

Giọng nói của Vô Ảnh vang lên trong đầu Lâm. Vô Ảnh tiếp tục nói:

~ Nó từng là Thần Thú...!~

Lâm kinh ngạc nhìn con mèo trước mắt, cái gì? Thần Thú? Lâm bất ngờ mừng rỡ, đây há chẳng phải là đặc ân nhân vật chính sao! Lâm nở nụ cười dâm tà. Con tiểu hổ hếch mắt, tỏ ra vẻ hãnh diện, nghiêm giọng nói:

" Biết sự lợi hại của ta chưa?"

Lâm lại lần nữa cả kinh, vất con tiểu hổ sang một bên, sợ hãi:

" Nó...biết...nói?"

Vô Ảnh điềm nhiên:

~ Yêu Thú tiến hóa lên Thiên Thú sẽ bắt đầu biết nói, Thần Thú sẽ tự biết suy nghĩ. ~

Tiểu Hổ chu mỏ:

" Nghe chưa? "

Lâm vẫn hoảng sợ, con tiểu hổ này hình như nghe được lời của Vô Ảnh. Bình tĩnh đứng lên, tiếp tục nhấc bổng Tiểu hổ:

" Hình như mi chỉ từng là Thần Thú!"

Tiểu hổ ánh mắt sáng ngời vì hãnh diện:

"Đúng vậy! Ta là đỉnh đỉnh đại danh Bạch Đế Thần Thú! Nhưng do lão tà Thiên Đế nên giờ ta chỉ là Yêu Thú!"

Lâm mừng hụt, mắng thầm, mịa nó chứ cho thần thú thì cho luôn đi còn phong ấn cái ít gì, trời ơi tác hỡi. Tiểu hổ nhe răng:

" Thôi không cần ngưỡng mộ, nhanh chóng thực hiện việc cần làm nào!"

Hắn nổi sự hiếu kỳ:

" Việc gì?"

Tiểu hổ tiếp tục nói:

" Ký Kết!"

Linh Giả Triệu Hoán Sư , không chỉ có thể dùng linh lực để triệu hồ một con yêu thú cho riêng mình, và sẽ có một liên kết chặt chẽ với nó. Nhưng cũng có một cách khác khó khăn gian nan hơn, đó là Ký Kết, hay là Hiệp Ước. Ký Kết cần cả hai bên nhân - thú đồng ý, đây là việc rất khó, tuy nhiên ký kết cũng có giới hạn. Linh Giả Triệu Hoán Sư chỉ có thể ký kết với yêu thú đồng cấp với mình, không thể vượt cấp! Và đương nhiên có thể nói đây là đường dài.

Lâm mệt mỏi đứng dậy trong khi lập hiệp ước xong với Bạch Đế, Bạch Đế hếch răng:

" Từ nay ngươi phải gọi ta là chủ nhân rõ chưa!"

Lâm nhất thời kêu lên:

" SAI QUÁ SAI !"

*cầu lt; tlt ; kp ; và đặc biệt cầu like. à mà anh em thấy hay thì pr truyện dùm với. tác ít thời gian quá! Thanks trước *