Chương 3: Chuyển Sinh - Triệu Hoán Sư

Vũ Trụ - tồn tại ti tỉ ngôi sao, hàng vạn dải ngân hà. Tuy nhiên không có nơi đâu là an toàn, giữa vũ trụ lại tồn tại một mối nguy hiểm trập trùng. Đó chính là Lỗ Đen. Đâu ai biết rằng đằng sau nó, là một thế giới khác. Một thế giới mang sự sống, và nó như là một tấm gương của Địa Cầu. Tất cả địa hình đều giống y đúc. Nhưng lịch sử lại khác nhau hoàn toàn. Và tồn tại duy nhất quen thuộc là Thiên Đế - Lạc Long Quân.

Tại vùng đất mang hình dáng Việt Nam.

" A...a...Ưm...A.." Từng tiếng rên rỉ trong khoái lạc giao hoan phát ra từ một gian phòng.

" Nhanh....Lên...!! A..a..!" Thanh âm trong trẻo của cô gái cất lên run run.

" Anh....Gần....Ra..!" Tiếp tục lại một thanh âm của người đàn ông. Cô gái vẫn khẽ run bấu chặt vào vai người đàn ông đang " cưỡi " mình. Người đàn ông nhanh chóng dùng Cương Trụ đâm từng nhát mạnh mẽ vào hố đen khiến cô gái âm ỉ rên mãnh liệt.

" Ting..Xin mời hai vị quý khách ở quầy năm nhanh chóng đến trung tâm!"

Tiếng nói vang vọng khắp cả gian phòng. Người đàn ông cau mặt, sau đó liền đẩy cao tốc độ. Hét lên một tiếng, người đàn ông kiệt quệ ngã quỵ trên ngực cô gái. Dùng miệng khẽ cắn nhũ hoa màu hồng của cô gái khiến cô a lên một tiếng. Liền đẩy người đàn ông sang một bên, khoác áo mặc quần bước ra ngoài.

" Kính chào quý khách!"

Một người thiếu niên khẽ cúi đầu. Mặc bộ đồ khá chật nên khiến hắn khá khó chịu. Bỗng một thanh âm vang lên:

" Em ơi!"

Thiếu niên ngẩn người ngước mắt lên, là cô gái hồi nãy. Vị Thiếu niên đưa một tờ giấy cho cô gái sau đó cô liền rời đi vui vẻ.

" Dương Lâm à! Mày cố ý phá tao đúng không?"

Người đàn ông lúc nãy đến bên vị thiếu niên, khẽ gõ nhẹ trên đầu. Vị thiếu niên tên Dương Lâm bĩu môi"

" Dương Bá thúc thúc thì sướng rồi! Bắt ta canh thư viện còn thúc thì đi chơi gái! Haizz!Đời ta khổ quá a!"

Dương Bá lắc đầu thở dài:

" Ngươi nói nhiều quá! Ra ngoài chơi đi!"

Dương Lâm cởi bỏ bộ quần áo chặt ních, kiếm bộ mới rồi chạy ra sau nhà.

Tiếng gió vù vù, mái tóc Dương Lâm khẽ đu đưa. Dương Lâm chắp tay, niệm chú hồi lâu, hét lên sau đó đập tay xuống đất:

" TRIỆU!"

" TẸT!!" Một làn khói xuất hiện, giữa làn khói một con cóc hiện thân. Những đứa trẻ xung quanh ôm bụng cười:

" Hôm qua là giun đất! Hôm nay là cóc! Không chừng ngày mai là gián! Haha!"

Dương Lâm khuôn mặt đỏ bừnh bừng quay ngoắt vào nhà. Dương Bá thấy hắn liền toan hỏi chuyện nhưng hắn chẳng nề nà nán lại xông thẳng vào một gian phòng sách.

Ngồi im trong góc tự chửi thầm:

" Mẹ nó chứ! Tưởng Chuyển Sinh sướng lắm mà ai ngờ! Dâm Lão Tà ngươi lặn mất 6 tháng trời rồi đấy!"

Yeah! Đây chính là nhân vật chính bẩn bựa của bộ truyện này. Sáu tháng trước, sau khi bỏ mạng vì một tai nạn hi hữu, Lâm đã được chuyển sinh sang một thế giới khác. Nhưng Dâm Lão Tà cũng im bặt từ đó, hắn không biết rằng cả đời này hắn cũng không thể có lại được cái hệ thống dâm tà đó tuy nhiên hắn sẽ có một đãi ngộ khác. Suốt những tháng trời lạc trôi ở đây, úp mặt trong thư viện của thúc thúc hắn ở thế giới này, chăm chút tìm hiểu và ít ra hắn cũng biết được vài điều. Đầu tiên như trên kia đã nói, địa hình giống lịch sử khác. Hai là nơi đây có thứ gọi là Linh Lực( Phép thuật ý, có lẽ ta sẽ không cần giải thích nhiều) và nơi đây cao quý sang trọng nhất chính là nó. Nó là thứ giúp những người ở đây đỉnh thiên lập địa , xoay trời chuyển đất, vân vân mây mây.

Và người thao túng linh lực gọi là Linh giả, Linh Giả dùng linh lực để chiến đấu và thể hiện.

Đương nhiên họ còn có một tên gọi khác - Triệu Hoán Sư.

Triệu Hoán Sư - chủ yếu dùng Linh Lực để triệu hồi yêu thú để chiến đấu thay bản thân. Triệu Hoán Sư chia ra làm nhiều cấp độ: Linh Đồ - Linh Sĩ - Linh Sư - Linh Vũ - Linh Tôn - Linh Hoàng - Linh Vương - Linh Đế - Thần.

Mỗi cấp lại chia ra từ 1 - 10 cấp nhỏ. Và Triệu Hoán Sư cấp độ càng cao yêu thú càng mạnh. Thậm chí yêu thú còn có thể dựa vào cấp độ của chủ nhân mà tiến hoá. Chủ nhân đạt Linh Vũ cấp, yêu thú tiến hoá thành linh thú, đạt Linh Vương cấp, tiến hoá thiên thú, đạt Thần cấp , tiến hoá Thần Thú.

Mọi thiếu niên 13 tuổi khắp cả nước đều sẽ được một lần khảo nghiệm . Yêu cầu bắt buộc là phải triệu hoán được một con vật có tính chiến đấu.

Dương Lâm đã gần đến tuổi khảo nghiệm nhưng dạo này hắn đã thử triệu hoán nhưng vẫn chưa có con nào ra hồn. Việc này làm hắn não cả lòng!

Lâm trốn chui trốn lủi trong một góc phòng bụi bặm, bỗng nhiên một quyển sách ở giá trên rơi xuống trúng đầu hắn.

" Ái ! Gì vậy ?" Hắn thốt lên, nhặt lấy quyển sách bám đầy bụi, khẽ thổi một phát.

" Khụ...khụ...!" Bụi bay tứ tung khiến hắn ho sặc sụa. Lâm nhìn đi nhìn lại quyển sách, quan sát kỹ hoa văn trên bìa. Một luồng ánh sáng lại tiếp tục hiện lên đưa Lâm vào một nơi sâu thẳm trong tâm trí.

" Tỉnh dậy..!" Tiếng nói lơ mơ làng màng khiến hắn bừng tỉnh, đau đầu dữ dội. Cố gượng đứng dậy, một thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn, hắn hoảng hốt la lên thất thanh:

" Ngươi là ai? Đây là đâu?"

Thân ảnh khẽ chẻ mái tóc ra hai bên, hiện lên một gương mặt tuấn tú, kiên nghị. Thân ảnh lạ cất giọng hỏi Lâm:

" Ta có việc muốn nhờ ngươi!"

" Ta không quen ông! Tại sao ta phải giúp ông?" Lâm quay ngoắt bỏ đi.

Nhưng ngay lập tức thân ảnh người đàn ông lại đứng trước mắt hắn, liền quát tháo:

" Con dân nước Nam bên kia to gan! Chuyện bổn vương nhờ cũng dám từ chối!"

Câu từ, ngữ khí tuy không khiến hắn sợ nhưng từ " nước Nam bên kia " lại khiến hắn tò mò. Hắn nhớ là đã từng thấy qua khuôn mặt này ở đâu rồi nhưng chẳng thể nhớ nổi. Hắn liền tò mò hỏi:

" Rốt cục ông là ai? "

Dứt lời, thân thể ông ta như sương mai dần tan biến, ông khẽ mỉm cười, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào trí óc. Lâm liền cảm thấy cơn đau dữ dội, ôm đầu kêu van. Bao hình ảnh lạ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn. Thân ảnh người đàn ông biến mất, chỉ vương lại một câu " Đưa cho Thiên Đế !"

Lâm cũng trở lại với gian phòng cũ kỹ. Mồ hôi nhễ nhại, Lâm thở hổn hển. Lại lần nữa một giọng nói vang lên trong đầu hắn:

~ Ting..Hello everybody..~

Lâm nhất thời vui mừng:

" Dâm Lão Tà!"

~ Dâm Lão Tà nào ? Tên của ta là Vô Ảnh đỉnh đỉnh đại danh, trên thông kinh văn, dưới tường địa lý!~

Lâm khẽ thở dài thất vọng:

" Vậy Vô Ảnh! Dâm Lão Tà đâu?"

~ Hệ thống thực tập đã bị cắt đứt liên lạc!~

Tiếng nói của Vô Ảnh vang lên. Lâm tuy chẳng hiểu tại sao nhưng cũng chẳng nề nà quan tâm. Tiếp tục giở sách đọc mặc kệ Vô Ảnh nói liên hồi:

~ Bắt đầu quá trình xác nhận lại ký chủ! Lê Văn Lâm - Dương Lâm 12 tuổi! Linh cảnh : Linh Đồ cấp một. Yêu Thú chưa có......~

Lâm chăm chú đọc sách bỗng nhiên như nhớ việc gì đó liền hỏi Vô Ảnh:

" Chú lúc nãy là ai vậy?"

~ Quang Trung ! ~ Vô Ảnh ngay tắp lự trả lời.

" Đờ Pắc! Ngươi đùa à! Quang Trung chết lâu lắm rồi! " Lâm hoảng hốt có vẻ không tin. Vô Ảnh vô cảm:

~ Là do Thiên Đế đưa sang đây! Còn việc ông ta chết bên kia không liên quan đến ta. ~

Lâm thắc mắc:

" Lạc Long Quân !"

Lại một lần nữa cả kinh, đây là chuyện gì. Lâm khiếp sợ, hắn chẳng muốn dây vào những thứ rắc rối nên liền im bặt. Vô Ảnh bỗng nhiên chủ động hỏi hắn:

~ Ngươi ! Quang Trung có gửi cho ngươi một món quà! Có muốn xem không ? ~

" Có! Có! Đưa ra đây! " Hắn háo hức.

Ánh sáng chói loá phát ra, trên tay Lâm xuất hiện một viên ngọc màu trắng. Lâm nhìn kỹ, có một con hổ bên trong, hắn thắc mắc:

" Mịa mày đưa tao ngọc Siêu Nhân Gao làm gì? Chả lẽ tao sang đây làm siêu nhân đỏ à! "

Vô Ảnh chẳng nói gì, Lâm bĩu môi nhìn lại lần nữa bỗng nhiên:

" GRÀOOOO!!!"

LTG : ae hãy like uh mình nào. Like đi! Mạnh vào!