Bầu trời đêm hôn nay dài lạ thường, Lâm trằn trọc cả buổi tối cũng không thể chìm vào giấc ngủ, bước ra bên ngoài, nhảy lên nóc nhà, nhìn ánh trăng sáng. Lâm ngồi xếp bằng tụ linh lực, bỗng nhiên giọng nói Vô Ảnh vang lên trong tâm trí hắn:
" Có đánh nhau gần đây!"
Lâm chẳng quan tâm, vẫn tiếp tục nhắm mắt, lạnh lùng vô cảm trả lời:
" Kệ mẹ tụi nó! Ta mới có Linh Đồ cấp 1 làm được méo gì!"
Giọng nói của Vô Ảnh cũng im bặt, Lâm vẫn tiếp tục vận công, Linh Đồ cấp 1 ở độ tuổi 13 quả thực có chút gọi là - phế vật. Lâm thầm ghét cay ghét đắng, mịa nó chuyển sinh mà cũng phải chọn thằng đần mới chuyển sinh. Hắn không ngừng chửi rủa, Võ Phi Dương thần tượng của hắn sang mấy ngày mà đã có gái để chịch mà hắn chưa đụng được con nào. Như phát hiện gì đó, hắn ngay lập tức hỏi Vô Ảnh:
" Vô Ảnh, ngươi có công pháp gì giống Thôn Thiên Địa hay Thực Thần Ma không?"
Giọng nói băng lãnh vô tình của Vô Ảnh đáp lại:
" Đéo có! Nhưng ta có viên ngọc này!"
Dứt lời, trước mắt Lâm lại là một viên ngọc màu xanh quen thuộc mà Dâm Lão Tà bên kia cũng đưa hắn viên tương tự, nhớ đến những cơn đau dự dội khi chơi ngu thử cắn mà rợn người, liền nhanh chóng cất vào túi. Sau đó, liền bay nhảy xuống phòng của hai thằng bạn , Đại Đông và Lương Khang đang ngủ say như chết, hắn khẽ lắc đầu mở cửa, ra khỏi căn nhà trọ. Dạo bước giữa con đường vắng, chỉ còn ánh đèn thoi thóp của vài ngôi nhà, hắn vẫn ung dung bước đi, ánh sáng chói lóa giữa đêm khuya khiến hắn giật mình. Ánh đèn đủ loại màu sắc phát ra từ một khách điếm gần đó, Lâm thắc mắc:
" Đèn điếc gì sáng thế? Khuya rồi đéo ngủ à?"
Lâm không nhịn nổi sự tò mò, tiến lại gần, một dòng chữ to lớn in trước cửa - Hồng Hoa Khách. Lâm nhìn những con người còn say sưa đàn đúm rượu chè, và rồi thở dài bỏ di, theo như Vô Ảnh nói đây chính là nơi dành cho khách sộp, ăn chơi, hắn thì không có phần.
" Cô em à! Đi cùng ta đi! Về một mình nguy hiểm lắm!" Một giọng nam nhân, khàn khàn mang tí hơi men vang lên trong một con hẻm nhỏ, trước mặt hắn, một cô nương khá xinh đẹp, khuôn mặt dần ửng hồng khiến hắn không khỏi một tràng cười man rợ, dâm tà. Hắn từ từ tiến lại, giang đôi tay to lớn của mình ra, toan ôm cô gái, cô gái nhìn thấy hành động của hắn, ánh mắt hoảng sợ, đôi tay non nớt huơ huơ liên tục.
" Khè khè!" Hắn vẫn tiếp tục điệu cười dâm tà đó, khẽ đưa bàn tay nắm lấy vai cô gái trước mắt. Nhưng rồi hắn khựng lại vì bỗng nhiên lại thêm một giọng nói cất lên:
" Thanh niên trai tráng lại đi ức hiếp một nữ nhân bé nhỏ! Ai! Ta nhục thay cho ngươi a!"
Hắn hoảng sợ, xoay đầu nhìn xung quanh, mồ hôi tuôn rơi, từ một góc khuất một thân ảnh cao ráo hiện lên, cùng với một con mèo trắng trên lưng. Tên trung niên thấy có người liền hoảng hốt bỏ chạy, thầm mắng:
" Định! Không ngờ còn có người! Có lẽ là bạn của con nhỏ này, đôi khi còn có vài thằng phía sau nữa, chạy đi tốt hơn! Tốn mất một lọ Kích Dục! Mẹ Kiếp!"
Vị thiếu niên với con mèo trắng, dương đôi bàn tay, nâng cô gái đang nép ở góc tường đứng dậy, nhẹ giọng nói:
" Cô nương!"
Chưa kịp chuẩn bị gì, cô nương xinh đẹp bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn mà hôn đáo hôn để, đến nỗi hắn suýt nữa không thở được. Khó khăn lắm mới dứt được nụ hôn, vị thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô gái với đôi má đỏ ửng, mà ngạc nhiên, như tự kỉ hỏi ai đó:
" Cô nương này bị sao vậy!"
Sau đó bỗng nhiên la lên: " Thuốc Kích Dục! Đù ! Thơm rồi!"
Vị thiếu niên không ai khác chính là Dương Lâm, Lâm khẽ nở nụ cười, thả lỏng cho cô gái, mặc cho cô gái hôn, hắn từ từ cởi bỏ quần áo của hắn và đương nhiên cả của cô nương ấy. Tiểu Bạch Hổ thì đã ngủ lúc nào không hay, hắn nhanh chóng đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của cô gái. Bây giờ trong góc tối, hai thân ảnh lõa lỗ đang ôm chầm nhau, trao cho nhau những nụ hôn đắm đuối, Lâm đưa bàn tay của mình xuống, khẽ chạm vào những trái cam căng tròn mới nhô của cô gái trước mắt. Cô gái trong nụ hôn của hắn rên lên ư ứ. Hắn vẫn không dừng lại, đặt nàng nằm trên những bộ quần áo, tiếp tục nắn bóp hai trái vú. Hắn đưa lưỡi mình rời khỏi cái miệng nhỏ, lướt xuống bầu vú, cắn liếm không ngừng, cô gái vẫn cứ liền hồi rên lên trong cơn khoái lạc. Lâm đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào âm đạo, một nhúm lông màu đen mê người, dùng một ngón tay ve xung quanh khiến nàng khẽ rung lên theo từng nhịp. Vì đây là lần đầu tiên của hắn trong đời nên hắn không nhịn được mà dùng khẩu Long Côn khủng bố của mình mà đâm ngay vào hang, cô gái đau đớn kêu lên một tiếng, từng giọt máu đào trộn lẫn với dâm thủy trắng đục, chảy ra. Lâm bỗng dưng thấy sảng khoái trong người, mẹ ơi con bóc tem rồi. Hắn vẫn hì hục những cú đẩy mạnh mẹ, tiếng thịt đập vào nhau bạch bạch. Cô gái vãn chìm trong cơn khoái cảm, rên từng tiếng mê người:
" A...Ah..Ưm....A........."
Như tiếp thêm động lực cho những cú đẩy của hắn, càng ngày càng mạnh, nhưng vì đây là first nên hắn không cầm chừng được lâu, chỉ khoảng ba mươi phút hắn đã phải dùng tiểu liên bắn vào hang những băng đạn, hắn thở hì hục nằm trên người cô gái, cắn nhẹ vào nhũ hoa của cô, sau đó lại hôn nhẹ vòa môi cô. Mất khoảng vài phút, Long Côn của hắn lại trở lại, hai người lại tiếp tục màn giao hoan.
Ánh dương đã dần ló rạng, trong một con hẻm nhỏ, từng tiếng rên vẫn không ngừng được vang lên, Lâm bắn đợt đạn dược cuối cùng, sau đó liền mặc lại quần áo cho cả hai, rồi ôm Tiểu Bạch Hổ chạy mất. Cô gái cũng vừa tỉnh lại, từng đợt đau âm ỉ từ vùng cấm địa truyền lên não cô, khiến cô rưng rưng nước mắt, nhìn thân anh vị thiếu niên Dương Lâm đang chạy xa, chửi lớn:
" Ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ, ta sẽ...sẽ..băm ngươi thành ngàn mảnh! Đồ biến thái!"
Dương Lâm chạy đã xa, nghe giọng nói ngọt dịu mang chút hờn dỗi của cô gái mà khẽ nhếch mép:
" Tìm ta! Haha! Mơ đi con! Mà tìm ta để giết hay để làm gì nạ!"
anh em tả cảnh khoái lạc hơi ít vì một bên bị cưỡng ép nhé, hôm sau sẽ tả thật sống động cho anh em. Tiêu chí của ta khi có sắc là : Lời Văn Ít - Chân Thật Nhiều - Hành Động Ít - Khoái Lạc Nhiều! he he