Chương 11: Ly Biệt - Tái Ngộ

-*Trước khi vào chương, dành ít chữ để chân thành cảm ơn bạn bluesky_1993 đã đẩy 5 kp và ủng hộ cho truyện của tại hạ. Nhờ vậy mà truyện của ta đã được vào top 50 của Kim Thánh Bảng, thành thật cảm ơn bạn. Và cũng qua đây cảm ơn tất cả các đạo hữu đã ghé qua đây, để lại vài lượt view, lượt thích, để giờ đây truyện của tại hạ đã được 1k3 view và 84 like, cùng với 6 cảm xúc , còn rất nhiều bình luận mà các bạn đã bắn ra vài chữ , từng đó chính là tài sản quý giá nhất của ta hiện tại. Lần nữa xin chân thành cảm ơn.

Thôi vào chương nhanh không lại bị kêu là lạm chữ thì khổ : 3*

Dương Lâm trở lại phòng trọ, Lương Khang và Đại Đông đã thức dậy từ khi nào, nhìn thấy Lâm từ bên ngoài bước vào, liền nghiêm nghị tra hỏi:

" Ngươi đi đâu về?"

Lâm chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch, ngồi xuống bàn, nhâm nhi vội chén trà nóng, hấp tấp trả lời:

" Tao đi tán gái! Được chưa?"

Đại Đông khẽ vỗ lưng Lâm, cười lớn:

" Thằng này ngon! Kiếm được em nào nào, cho tao xem mắt cái!"

Lâm uống nốt chén trà dở, trừng mắt nhìn hai thằng bạn khốn nạn sau đó chạy ngay về phòng. Bước vào phòng, nhẹ nhàng thả Tiểu Bạch đang vén tóc hắn xuống chiếc giường. Thay lại một bộ quần áo khác, chỉnh chu mái tóc, nhìn vào gương, miệng cười tủm tỉm, khi nghĩ về thiên đường tối qua:

" Mịa nó, cảm giác lâng lâng này là sao? Thật quá đã!"

Tiếng gõ cửa cộc cộc khiến hắn bất giác trở lại với hiện thực, tươi cười chạy ra mở cửa, là tụi con gái. Lâm trở lại vào phòng, ngồi lên giường, trên tay cầm một bức thư. Theo như lời tụi con gái nói, thư này là của Ngọc Bảo, nàng ấy đăng kí Học Viện Quốc Phủ ở Nghệ An, nhưng không hiểu vì sao lại gia nhập đoàn đi Học Viện Tinh Túy của hắn. Tụi con gái trước khi rời đi, còn để lại một câu khá bí ẩn: phải chăng là vì người nào?

Lâm bóc thư, bức thư khá nhăn nheo, lại thêm còn ít nước, khẽ lắc đầu, đảm bảo tụi con gái này đã đọc rồi. Nhưng điều kỳ lạ là bức thư chỉ mang có một chữ : CHỜ. Hắn nhìn đi nhìn lại bức thư, xoay đi xoay lại, lật đi lật lại, rồ lại thắc mắc tự hỏi:

" Có một chữ Chờ à! Con này bị ngáo à!"

Bỗng nhiên giọng nói của Vô Ảnh vang lên trong đầu hắn:

" Ký chủ có quá ngu không?"

Lâm giật thột, ngay lập tức như trâu non hỏi nghé già:

" Ngu gì?"

Vô Ảnh tiếp tục nói, giọng của Vô Ảnh đã tóa lên một tia thất vọng, khinh thường:

" Chờ- nghĩa là ngươi sẽ là người chờ của cô ấy, hay nói cách khác là cô ấy sẽ luôn chờ ngươi, và ngươi cũng hãy chờ cô ấy! Ngu chi ngu quá!"

Lâm liền như phát quang được khúc mắc trong lòng liền bật ra một câu:

" Có nghĩa là.."

Vô Ảnh và Lâm đồng thanh nói một câu, khiến cho Lâm ôm con Tiểu Bạch Hổ nhảy cẩng lên vì sung sướng:

" Nàng yêu ta..." <- Lâm nói nè.

" Nàng yêu ngươi..." < - Vô Ảnh nói nè. ( Hehe)

Trưa ở Cố Đô Huế, nóng nực không thôi, ánh nắng chói chang cứ chiếu thẳng vào những tòa nhà nơi đây, từng làn gió hiu hiu lại càng khiến cho người ta cảm thấy bức và tính cách của họ cũng rất dễ bực tức ( kinh nghiệm của ta đó)

Nhưng những điều ấy lại không khiến cho nơi đây giảm sự náo nhiệt, Lâm ngồi trên phòng ngước nhìn ra cửa sổ, mái tóc dài phất phơ giữa những làn gió nóng, Vô Ảnh như thấu tâm tư của hắn, liền nói:

" Ngươi lại nghĩ đến cô gái tối hôm qua!"

Lâm như đang trong một giấc mơ, cười tự kỉ, vô thức nói:

" Hôm qua, chơi xong liền cảm thấy thân ta có chút khác lạ! Nào ngờ, ta đã là Linh Đồ cấp 3, chịch một em được hưởng thêm hai cấp! Sướng hơn cả Võ Phi Dương!"

Vô Ảnh bỗng tuôn ra một tiếng thất vọng. Dương Lâm nhìn lên ánh dương, ngẫm nghĩ:

" Giờ này chắc gần 13 giờ rồi! Một tiếng nữa mới đến tập trung! Chán chết mất!"

Lâm như sực nhớ cái gì đó, liền hỏi Vô Ảnh:

" Ngươi có dụng cụ nào giúp lên internet không?"

" Làm gì?"

" Ta lên xem lão SlayDark đã ra chương mới chưa?" Lâm vẫn hớn hở. Vô Ảnh lại đáp lại với một giọng vô cảm.

" Chưa ra vả lại cũng không có!"

Lâm thầm mắng, gần tháng rồi chưa ra, drop à, khẽ vươn vai, ngay lập tức phát hiện một đám binh lính phía bên dưới, không nhịn nổi sự tò mò, ngước mắt nhìn. Một cô gái xinh đẹp, đang ra lệnh cho đám lính, khuôn mặt thì xinh đẹp nhưng cũng nhìn khá dữ tợn:

" Tìm cho ta, tìm được giết cho ta! Hắn là kẻ có một con chồn trắng trên lưng! Rõ chưa!"

Lâm vừa nhìn dung mạo của cô gái, giật mình dùng chiếc khăn bên cạnh che mặt lại, một lát sau, khi cô gái rời đi, mới thở dài nhẹ nhõm, mịa nó chứ, đó há chẳng phải là cô gái tối qua sao, mà tên mang chồn trắng nếu đoán không nhầm thì không phải là hắn sao? Tự than thân trách phận, chẳng pải vậy là hắn đã chọc phải ổ kiến lửa rồi sao, nhanh chóng thu lại Tiểu Bạch Hổ, tự trấn an lại bản thân, mong sao cô ta không phải thân phận quá sức cao quý đến nỗi dán cáo thị truy nã ở cố đô Huế. Nếu không những ngày tháng sắp tới, hắn thật không dám nghĩ đến, cũng không biết cách đối mặt. Nhưng cũng may rằng, đêm qua cô ta có lẽ cũng không thấy gương mặt của hắn.

Đại Đông và Lương Khang bỗng nhiên, từ bên ngoài nhảy vào, khiến hắn may chứ không rớt tim ra ngoài, thì ra là đã đến giờ, hắn lại khẽ chải chuốt mái tóc, sải bước về tòa nhà to lớn nhất Cố Đo này mang tên: Học Viện Tinh Túy.