- Lâm, Đại Đông và Lương Khang đến trước cửa Học Viện, vẫn đóng im bặt, tuy trước cửa cũng đã có khá đông người, nhìn xung quanh, Lâm thấy thiếu gì thứ gì đó, nghĩ mãi mới ra liền hỏi Đại Đông đang hớn hở bên cạnh:
" Tụi con gái đó đâu rồi?"
Đại Đông, ánh mắt vẫn không lung lay, nhìn về một phía, nhễ nước dãi trả lời hắn:
" Đi về cửa phía Đông rồi!"
Quên nhắc với các bạn, Học Viện Tinh Túy rộng lớn, lại có khá nhiều học viên, nên học viện được mở thêm ba cánh cổng ở ba cổng còn lại và đương nhiên chúng cũng nhỏ hơn cửa chính và thu hút ít học viên hơn.
" Lâm! Nhìn mông em đó kìa! Chắc cũng phải 72 rồi!"
Lâm khẽ lắc đầu, tên Đại Đông này quá háo sắc rồi, có lẽ còn hơn cả hắn, tự tách đoàn tiến về cửa phía Nam. Cửa phía Nam khá ít học viên, chỉ lác đác vài ba người, nhưng toàn là con gái, chẳng có mống nào con trai. Cả đám con gái xì xào khi nhìn thấy hắn. Hắn mặc kệ, ngồi xuống một gốc cây, xếp bằng. Những tiếng xì xào lại càng nhiều hơn. Lâm cảm thấy bản thân mình có sự thay đổi nhẹ, nhưng hắn lại cảm nhận rất rõ rệt, thắc mắc liền hỏi Vô Ảnh:
" Nè! Cu! Thân thể ta bị sao vậy?"
" Ngươi đang hấp thu linh lực chứ có gì!" Vô Ảnh trầm ngâm trả lời câu hỏi mà hắn đưa ra. Lâm khẽ gật đầu, rồi liền khẽ mỉm cười:
" Xếp bằng đúng là có hiệu quả!"
Vô Ảnh trong tâm trí hắn bỗng thở dài, tuôn ta một hàng chữ:
" Xạo chó! Xếp bằng mà tâm không tĩnh thì có mà xếp hình à!"
Lâm vẫn không hay biết gì, Vô Ảnh lại biến thành một làn khói, lặn xuống đan điền của hắn, hình hài của Tâm Ma giờ đã trở thành một con rồng màu đen, linh lực ngũ sắc lại cứ bay lòng vòng xung quanh con rồng đó, đây là hiện tượng gì?
Tiếng mở cổng khiến hắn sực tỉnh giấc, chả là đang xếp bằng thì ngủ móa đi, Lâm khẽ vươn vai, ngáp một hơi dài. Một thân ảnh bước ra từ cánh cổng, một lão trung niên, khàn giọng nói:
" Bắt đầu quy trình nhập học, à..ngươi lên đi!"
Lão nhìn xung quanh một lượt sau đó chỉ vào thiếu niên đang đứng dưới gốc cây, lão phất tay, một quyển sổ hiện ra, tiếp tục nói:
" Ngươi tên gì - Quê quán- Yêu thú gì - Linh cảnh!"
Thiếu niên đáp lại ngắn gọn:
" Dương Lâm - Làng X, tỉnh Y - Tiểu Bạch Hổ - Linh Đồ bậc 3!"
Lão già nhìn Lâm, sau đó liền ra hiệu cho Lâm đi vào:
" Phòng 2738!"
Lâm đi vào đầu tiên, sân trường khủng bố, không một bóng người, lần mò tìm phòng của mình cả buổi trời, cuối cùng cũng tìm được. Căn phòng khá nhỏ đủ cho hai người, hắn đặt lưng xuống giường, một cảm giác mềm mại khó tả. Trời đã xế chiều, hắn đã lăn lóc ở đít giường, tiếng ngáy của hắn đã vang lên. Bỗng nhien, một vị cô nương mở cửa bước vào, nhìn thấy Lâm, liền bĩu môi:
" Sao học viện lại bắt nam nữ ở chung, thật quá đáng!"
Nói rồi, nàng liền bước sang phòng bên cạnh. Tuy nói là ở chung nhưng mỗi phòng lại bị ngăn đôi bởi một bức tường, mỗi bên lại dành cho một người ở nên cũng không quá bất tiện. Hắn tỉnh dậy, trời lại đã quá khuya, hắn bước ra ngoài, nhưng lại thấy phòng bên cạnh đỏ sáng, liền mở cửa hỏi thăm:
" Huynh đệ, ngươi làm gì cả đêm....vậy!"
" AHHHHHHH!" Tiếng la lên thất thanh, ngay lập tức một chiếc dép bay vào mặt hắn, nhưng rất may hắn đã kịp đỡ, thở phào liền quay mặt hỏi tiếp:
" Huynh đệ, ngươi bị sao vậy? Bốp!" Đầu óc hắn trở nên mơ hồ, ánh mắt không cưỡng lại được mà cứ dần hạ xuống, một cảm giác đau đớn truyền đến não bộ hắn. Hắn lại ngất.
Ánh mắt dần dần mở ra, ánh sáng chói lòa khiến hắn đưa tay lên che mắt. Ngồi dậy, cơn đau lại tiếp tục truyền đến, khẽ chạm vào đỉnh đầu, cơn đau lại càng dữ dội, một tiếng nói bỗng nhiên vang bên tai hắn:
" Ngươi có sao không?"
Lâm nén đau, nhìn sang, một cô nương đang ở phía dưới bếp, hình như đang nấu gì đó, mặt mày đen nhẻm, nhưng cũng đủ khiến hắn hoảng sợ, lại là cô ta, đúng là oan gia ngõ hẹp. Hắn ôm lấy chăn, lắp bắp hỏi:
" Ngươi là ai!"
Cô gái khẽ mỉm cười hiền hòa:
" Ta là bạn cùng phòng của ngươi - Lăng Tuyết!"
Lâm vẫn cứ núp trong chăn, tiếp tục hỏi:
" Ngươi lừa ta!"
Bỗng nhiên lại một mùi khen khét xông vào mũi hắn, cô gái tên Lăng Tuyết mang một món gì đó đen xì đến trước mặt hắn, cười:
" Ta không lừa ngươi! Ngươi ăn đi!"
" KHÔNG!" Nhìn vào món ăn mà con ả oan gia Lăng Tuyết đưa, hắn la lên thất thanh sau đó lại tiếp tục chìm vào chuỗi liên hoàn ngất của hắn. Từ chương một đến giờ chắc hắn ngất được chục lần rồi! Lăng Tuyết bĩu môi:
" Ngươi sao vậy! Ta nấu cũng được mà!"
Tò mò, Lăng Tuyết liền thử nếm, không kịp kêu lên một tiếng, đã lại lăn đùng ra ngất, mịa nó chứ ngất lằm ngất lốn.
P/s : anh em ủng hộ hết mình nha, cố gắng lên 1k5 đọc trong chương này nha ae, chương này có vẻ hơi ít chữ hơn bt vì hom nay tui bận, tranh thủ 30 phút nghỉ ngơi viết đó, đừng gạch đá gì nhen mọi người