" Coong...Coong...Coong..!" Từng tiếng chuông vang lên, Học Viện Tinh Túy thức dậy, tất cả học viên ngáp ngắn ngáp dài, phố xá trở nên đông vui tấp nập sau một đêm chìm đắm trong tĩnh lặng. Những căn phòng ký túc xá tại học viện cũng đã dàn mở cửa, ai ai cũng đang hưởng thụ những cái nắng ban mai đầy ấm áp. Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang vọng, tiếp nối đó lại là mọt giọng nói trong trẻo:
" Các em! Hãy dậy đi nào!"
Như đang hưởng ứng lời nói đó, hầu hết học viên đều gắng gượng rời khỏi chiếc mền ấm áp, nói là hầu hết nhưng tại một căn phòng, một vị thiếu niên vẫn ngủ ngon lành, đó là Lâm. Vô Ảnh trong đầu hắn cứ thúc giục hắn dậy, cố lắm mới dậy được. Lâm nhìn sang phòng bên cạnh, cô gái Lăng Tuyết đã dậy khi nào, lặn mất tiêu. Hắn bước ra khỏi căn phòng, sang căn phòng bên cạnh, mở cánh cửa sổ, hai thằng bạn trời đánh của hắn vẫn đang ngủ chỏng quay. Cười nham hiểm, hắn hét lên một tiếng đủ lớn:
" CHÁY!"
Đại Đông và Lương Khang đang say giấc, bỗng chợt tỉnh lại, ngã xuống nền đất, nhanh chóng ôm lấy mền chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la:
" Cháy..Chạy ngay đi!"
Khoác trên mình hai bộ áo ngủ, hai thằng trở thành tâm điểm cười của những học viên xung quanh, hai thằng quan sát đi quan sát lại, thấy Lâm đang ôm bụng cười liền hiểu ra mọi chuyện, tức tốc trở vào nhà, thay ngay bộ quần áo.
Nắng sớm đã dần gay gắt, Lâm cùng Đại Đông và Lương Khang đến trước một cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào phòng. Một lão trung niên đang đứng trước một cái bảng, và trước mắt ổng là khoảng năm mươi học viên. Thầm mắng một tiếng, ba thằng rón rén bước về cuối phòng. Bỗng nhiên một tiếng nói khàn khàn cất lên:
" Ba anh kia!"
Cứng mặt lại, Lâm , Đại Đông và Lương Khang từ từ xoay mặt lại, khẽ cúi đầu, lí rí nói:
" Dạ thầy!"
Lão thầy gầm gừ, quát thẳng mặt ba đứa:
" Buổi đầu mà dám đi muộn! Ba anh ra ngoài hành lang cho tôi!"
Lâm lắp bắp:
" Thầy..!"
Lão lại tiếp tục hét lớn:
" Nhanh!"
Ba thằng liền ôm đít chạy ngay ra ngoài, khiến cả lớp một tràng cười sảng khoái. Tựa đầu vào tường, Lâm lại nhớ lại những ngày hắn còn học cấp ba tại thế giới kia, hắn luôn đi muộn, và hắn được cả trường đặt cho cái danh" Thánh Late". Nhớ những ngày đó, gặp ai cũng bị trêu chọc, hắn mỉm cười tươi, Lương Khang thấy Lâm liền gõ một phát đau điếng vào đầu Dương Lâm:
" Bị phạt còn cười! Mày ngáo à!"
Lão thầy giáo bất giác mở cửa, tiếp tục quát tháo:
" Ra ngoài này còn không yên, các em ra ngoài chạy 300 vòng cho ta! Nhanh!"
" Định mệnh!" Cả ba đều đồng thanh chửi thầm.
Nắng giữa trưa trở nên gay gắt đáng sợ, khác hẳn với sự hiền dịu lúc ban mai, làm cho con người ta trở nên khó chịu, tầng tằng lớp lớp học sinh dần ra khỏi những phòng học bước về căn ký túc xá. Trong lúc ấy, Lâm ,Đại Đông và Lương Khang ngồi dưới một gốc cây, nhâm nhi trà đá. Cả ba thằng đều cười sảng khoái, chẳng có vẻ gì là mệt sau khi chạy 300 vòng. Mà thật ra có chạy đéo đâu. Tiếng nói trong trẻo hồi sáng lại vang lên:
" Mời em Dương Lâm lên văn phòng Hiệu trưởng tại tầng năm!"
Đại Đông bên cạnh, liền vỗ lưng hắn mấy cái:
" Anh em! Sướng nha!"
Lâm đứng dậy sải bước, Đại Đông và Lương Khang còn vui vẻ động viên:
" Bảo toàn tính mạng!"
" Hộc...Hộc..!" Từng tiếng thở mệt nhọc của Dương Lâm, tầng năm của học viện có lẽ gần bằng tằng 20 của những cao ốc bình thường ở thế giới bên kia. Vất vả gõ cửa, bước vào căn phòng, ngả lưng xuống chiếc sofa. Tiếng nói của Hiệu Trưởng vang lên:
" Cậu tùy tiện nhỉ?"
Lâm chẳng để ý, vẫn cứ tiếp tục hưởng thụ, Hiệu Trưởng Ánh Tuyết đến trước mắt hắn, khẽ động vào má hắn, khiến hắn bừng tỉnh, đột ngột đứng dậy. Và rồi...
Môi chạm môi.
Ánh mắt giao nhau
Ngay lập tức, như phản xạ tự nhiên, hắn thoát ra, Ánh Tuyết mặt đỏ lên, ôm bàu ngực to lớn quá cỡ của mình. Ánh Tuyết thẹn thùng khẽ nói rồi ra hiệu cho hắn rời đi:
" Ngươi chuyển phòng đến phòng 2018 đi!"
Hắn cũng nhanh chóng biến ra ngoài, vừa đi xuống vừa khẽ chạm môi, tự mắng:
" Biết vậy, tận dụng thêm tý nữa!"
Ánh Tuyết trên phòng cũng dùng bàn tay trắng thon của mình khẽ chạm môi:
" Cảm giác hồi nãy là gì?"
Tại vùng đất Nghệ An, trong Học Viện Quốc Phủ to lớn, thân ảnh nữ tử đứng trên một cây cổ thụ to lớn, nhìn xa xăm về phía Nam, giọt lệ rơi trên má:
" Dương Lâm!"
Và cũng tại một vùng đất khác, một thân ảnh thiếu niên mang trên mình một thanh kiếm màu đỏ chót, khàn giọng:
" Hắn là ai?"
Một giọng nói bỗng dưng vang lên:
" Dương Lâm!"
Dương Lâm trở lại căn phòng cũ, dọn dẹp đồ đạc, sang phòng 2018, khẽ thở phào vì cuối cùng cũng thoát được con Lăng Tuyết. Nhìn lên bầu trời, dường như đang có gì khác lạ. Vô Ảnh trong tâm trí hắn ũng như bừng tỉnh giấc, giọng nói run run:
" Là hắn!"
Tất cả cao thủ trú ngụ tại vùng đất cũng hướng mắt lên trời, khẽ nói thầm:
" Luồng khí thế thật cường đại! Nó ở đâu phát ra!"
Dương Bá ở nhà, đang tán tỉnh Linh hàng xóm, bỗng dưng trừng mắt, ôm Linh vào lòng khiến nàng hoảng loạn nhưng cũng rất nhanh định thần, Dương Bá thầm nghĩ:
" Cuối cùng hắn cũng xuất hiện!"
anh em thông cảm, hồi nãy yy bảo trì nên giờ ms trả chương, chương này có vẻ hơi ít chữ tc. Anh em đừng ném đá nhé, nhớ like dùm ta nhé