-" Ba em lại đến muôn! Ra ngoài!"
Tiếng quát lớn vang lên từ một phòng học, mở cửa ra, ba thiếu niên ôm đầu tự vào tường. Họ chính là ba anh em lầy lội: Đại Đông, Lương Khang và Dương Lâm. Đại Đông mở lời:
" Tụi bây nghe nói gì chưa? Chuẩn bị có cuộc bầu chọn người đẹp học viện đó! Anh em ta chuẩn bị căng mắt mà kiểm hàng đê!"
Lương Khang nghe Đại Đông nói, hớn hở:
" Kiểu này chắc tao phải chuẩn bị vài lít máu dự trữ đã!"
" Mày nói đúng!" Đại Đông hùa theo rồi hai thằng ôm nhau lặn đi mất, còn lại Lâm chỉ biết thở dài.
Từng cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua, hắn khẽ đưa tay về khoảng không phía trước. Lâm ôm gáy - biến về. sau khi bóng hắn đã khuất khỏi hành lang, tiếng mở cửa vang lên. Ông thầy nhắm mắt, nghếch mặt, cao giọng nói:
" Các cậu! Về nhà viết bảng tự kiểm điểm, lần này sẽ châm chước, rõ chưa?"
Nhưng đáp lại lại chỉ là một đoạn tĩnh mịch, lão tò mò mở mắt, chẳng có một bóng người, lão sôi máu tức điên, đấm mạnh vào tường.
" Ắc!" Một tiếng động phát ra từ lưng lão, lão ôm lưng kêu rên đau đớn.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Lâm bước vào căn phòng 2018, một căn phòng trống trải, vì căn phòng chỉ có mỗi mình hắn. Hắn đặt mông xuống chiếc giường mềm mại, lấy viên đá màu xanh từ trong túi ra. Ngắm nghía một lúc liền hỏi Vô Ảnh:
" Như mày nói hôm qua, tao ăn cái này vô là có siêu năng lực à!"
Vô Ảnh đáp trỏn gọn:
" Ừm!"
Lâm tiếp tục móc trong túi ra một lọ thuốc, dán nhãn: Thuốc giảm đau. Lâm nhắm mắt nhắm mũi, há rộng miệng nhai viên đá, rộp rộp, từng tiếng nhai đá nghe chi rất ngon lành. Tiêu hóa xong, Lâm liền ngồi xếp bằng, tay nắm chặt lọ thuốc giảm đau. Bỗng nhiên trên người hắn xuất hiện vô vàn những gân đỏ, trong tâm hắn như đang cháy rực, từng đạo lửa cứ thế mà xâm nhập vào thân thể. Ánh sáng lóe lên, Tiểu Hổ liền nhảy ra, ôm mông, khẽ mắng:
" May chứ chảy đít ta! Nhóc, ngươi làm gì thế...!"
Tiểu Bạch Hổ vừa ngước mắt nhìn, liền sửng sốt, thân thể hắn giờ đã lõa lỗ, những luồng lửa đỏ rực cứ chạy xung quanh người hắn. Đây là cảnh tượng gì, những ngọn lửa như đang gào thét, khiến hắn không khỏi kêu van. Tiểu Bạch Hổ ôm miệng:
" Dương..Lâm..!"
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Sáu giờ sau.
Lâm đã mở mắt, những ngọn lửa cũng đã biến mất, thay vào đó là một hình xăm của một đóa lửa màu đen giữa ngực. Hắn ngạc nhiên:
" Tha Thu đâu ra đây? Nhìn chất nhể!"
Khoác lên mình một bộ áo mới, đồng thời phát hiện ra mình đã là Linh Đồ cấp 7, thầm ngưỡng mộ viên ngọc hồi nãy. Nhìn xuống dưới đất, Tiểu Bạch Hổ đã ngủ chỏng quay, hắn liền mỉm cười ôm vào lòng, thu lại.
Bước ra ngoài, trời đã xế chiều, Hắn rảo bước trên hành lang nhỏ. Xuống phòng của Đại Đông và Lương Khang. Căn phòng đóng im bặt, mặc cho hắn gõ cửa liên tục nhưng vẫn chẳng có động tĩnh.
Liền nghĩ đến những lời nói lúc sáng, hắn khẽ lắc đầu, ở kiếp này anh em hắn thật quá sức dại gái.
Tại vùng đất Lai Châu,
Trong một ngôi làng.
Một thiếu niên mang thanh kiếm đỏ chót dính đầy máu tươi, đang đứng trên những xác chết. Hắn nở nụ cười man rợ đầy sự thỏa mãn. Một lão già thoi thóp quỳ trước mắt hắn, gắng sức nói:
" Sao phải làm những chuyện như vậy?"
Thiếu niên không trả lời, giương thanh kiếm lên cao, từng giọt máu từ thanh kiếm rỉ máu xuống khuôn mặt của hắn, một khuôn mặt rất quen thuộc, chính là dung mạo của Dương Lâm.
Đầu của lão già lăn lông lốc trên mặt đất, hắn bước đi, một con hổ màu đen bỗng dưng nhảy lên vai hắn, khẽ nói:
" Ngươi cần phải dung hợp với hắn, để ngươi có thể có được sức mạnh đó!"
Tên thiếu niên khẽ nhếch mép:
" Học Viện Tinh Túy! Ta đến đây! Khà khà khà!"
Lâm lúc này, đang ở trong căn phòng của hắn, bỗng nhiên hắn cảm thấy lưng mình lạnh cóng, hắn khẽ đưa bàn tay toan lấy chiếc chăn bên cạnh, nhưng tay hắn lại cứ đứng yên, không chuyển động, rõ ràng hắn không thể điều khiển được nó. Lâm kinh ngạc, thử vận động các chi còn lại, bình thường, điều này càng làm cho hắn cả kinh.
Vô Ảnh trong tâm trí hắn, run run sợ sệt:
" Tâm Ma- Hắn đã ra ngoài!"
Lâm vẫn không cảm thấy gì, tay của hắn đã cử động lại được, hắn kinh sợ hỏi Vô Ảnh nhưng đáp lại chỉ là một không gian yên tĩnh. Hắn cũng không hỏi tiếp nhưng kể từ đấy, hắn luôn úp mặt vào thư viện, không bao giờ lên lớp, hắn cũng không gặp Đại Đông và Lương Khang. Từng ngày trôi qua, cứ thi thoảng những chi của hắn lại không cử động theo ý muốn, sự hiếu kỳ của hắn ngày càng dâng cao. Hắn lần mò khắp thư viện, từng cuốn sách một, hắn mong muốn tìm ra lời giải thích cho nhưng hiện tượng này. Từ cuốn sách đã cũ nát đến những cuốn sách mới, hắn đều không bỏ qua. Hắn dần dần được gán cho cái biệt danh" mọt sách".
Từ trên một đỉnh núi gần Học Viện, một lão già nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang hăng say đọc sách, khẽ thở dài:
" Ngươi có đúng là tên đó hay không?"
anh em like mạnh nào, đẩy kim phiếu tiếp đi! hi' hi'