Chương 15: Thiếu Niên Hội Đấu

Sáu tháng ròng rã trôi đi

Lâm bước ra khỏi chiếc thư viện khổng lồ của Học Viện Tinh Túy, hắn bây giờ xơ xác khỏi nói, tóc tai bù xù, nhìn chẳng khác gì thăng ăn xin đầu đường xó chợ. Ánh nắng dần chiếu lên gương mặt hắn, hắn đưa tay che mắt lại, đã lâu lắm rồi Lâm mới thấy lại được ánh sáng, suốt sáu tháng nay, hắn chỉ ăn ngủ trong thư viện, cơm cũng do người khác mang đến. Cũng may nhờ Hiệu Trưởng Ánh Tuyết đã giúp hắn một công việc nhẹ ở thư viện, khiến hắn lại càng có nhiều cơ hội hơn. Hắn nhìn những cảnh vật xung quanh, chẳng thay đổi là bao, thắc mắc liền hỏi Vô Ảnh:

“ Ta đã ở đây bao lâu rồi? Một tuần? Một tháng hay một năm?”

Vô Ảnh uể oải nói:

“ Vừa tròn sáu tháng!”

Vươn vai, hắn hít thở bầu không khí trong lành, sảng khoái sải bước về căn phòng 2018 của mình.

Căn phòng vẫn y như vậy, trống vắng hơi người, lạnh lẽo. Hắn bước vào căn phòng, đồ đạc đã được sắp xếp ổn định, hắn chắc mẩm:

“ Chắc lại là Ánh Tuyết sai người đến dọn!”

Hắn nghĩ hồi lâu, nhưng rồi cũng chẳng quan tâm, một mạch vào phòng tắm. Hắn cởi bỏ bộ quần áo cũ rách, hưởng thụ những dòng nước mát lạnh đang chảy trên người, những vết “ tha thu “ vẫn còn đó. Hắn đã tìm hiểu rất lâu nhưng vẫn không lý giải được những hiện tượng xung quanh hắn. Trong thời gian sáu tháng, hắn cũng phát hiện ra mình có khả năng có thể điều khiển được ngọn lửa, hắn không biết từ đâu mà có, cũng không muốn đánh đồng nó với những hiện tượng bất bình thường xung quanh hắn, Lâm xoa dịu lòng bằng một ý nghĩ ngây thơ – đó là đặc ân nhân vật chính.

Tiếng gõ cửa cộc cộc, hắn choàng lấy cái khăn tắm bên cạnh, khoác tạm lên người, đi ra mở cửa. Người gõ cửa là một vị thiếu niên lạ mặt, vị thiếu niên khẽ cúi đầu, cung kính nói:

“ Ánh Tuyết cho mời ngươi đến sân vận động ở sau trường!”

Lâm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền thay quần áo, đi theo vị thiếu niên do Ánh Tuyết phái tới.

Sân vận động khổng lồ dần hiện lên trước mắt hắn, cùng với đó là vô vàn học viên cũng đang tụ tập tại đây, hắn vừa đến, Đại Đông và Lương Khang liền chạy nhanh đến, hết ôm rồi lại xoa đầu, liên tục hỏi:

“ Anh em! Sáu tháng này đi đâu vậy? Không báo cho anh em, có mờ ám!”

Lương Khang hùa theo lời nói của Đại Đông:

“ Có mờ ám!”

Hắn khẽ cười, châm chọc:

“ Ta đi kiếm tẩu tẩu cho các ngươi a! Haha!”

Đại Đông nóng mặt, kêu gọi Lương Khang:

“ Dám trêu chọc dân FA, ngươi chán sống rồi! Lên giết hắn!”

“ E hèm!” Một tiếng nói thanh thoát trong trẻo vang lên, khiến tất cả hoạt động nơi sân vận động đều dừng lại, mọi học viên đều ngước mắt nơi phát ra tiếng nói.

Ánh Tuyết đứng trên một con điểu to lớn đang giang đôi cánh to lớn, bay giữa không trung. Ánh Tuyết tiếp tục nói:

“ Các em! Ngày hôm nay, chính là ngày chúng ta khởi hành, các em sẵn sàng chưa?”

“ Rồi!” Tiếng ho vang nghút trời.

“ Nào! Chuẩn bị cùng lên đường!” Ánh Tuyết hô lớn.

Tất cả học viên nhanh chân, leo lên những con ngựa được nhà trường sắp xếp xung quanh sân vận động, Lâm chẳng hiểu gì nhưng bị Đại Đông cùng Lương Khang lôi kéo nên đành miễn cưỡng đi theo.

Ánh Tuyết nhẹ nhàng cười:

“ Xuất phát!”

Một học viên trong số đó nhìn con ngựa mà mình đang cưỡi, bĩu môi:

“ Con này đi được không đây? Nhìn yếu queo à!”

Vù…….

Con ngựa nghe được khẩu lệnh, liền bức tốc, khiến vị học viên suýt ngã ngửa ra phía sau, người bạn bên cạnh hắn liền nhếch mép khinh bỉ:

“ Chắc được!”

Hầu hết tất cả học sinh đều kinh sợ trước tốc độ của những con ngựa này, có một số học viên hét lên:

“ Cô ơi! Em chưa muốn ngắm đít gà! Hu hu!”

Trong đó những bạn nữ thì bận bù đầu bù cổ, đơn giản vì, tay phải hoạt động liên tục, hết giữ tóc bên này, lại giữ tóc bên kia mong sao tóc không bị rối, haizz thật khổ.

Đại Đông thấy, liền phóng nhanh về phía trước, đứng trước những cô gái, mỉm cười, đưa một lọ gì đó, hả hê:

“ Các cô gái! Các nàng lo tóc bị rối, xù lên làm mất đi vẻ đẹp vốn có! Đừng lo! Vì đã có pantene với công thức pro- vitamin B5 khiến tóc không hề bị hư tổn, nào hãy đưa tay ra lấy, nó là miễn phí!”

Các cô gái mắt sáng lên, liền nhanh chóng đưa bàn tay ra, tóm lấy chai pantene. Đại Đông lại giảm tốc, nhập đoàn với nhóm Lâm. Những cô gái lấy xong chai pantene của Đại Đông chưa kịp vui thì đã phát hiện, đang đi thì con móe nào gội đầu. Mấy đứa nhìn nhau, lại một lần nữa phát hiện bộ tóc giữ gìn nãy giờ đã trở thành ôt cú vọ liền hét lớn lên.

Đại Đông quay về, đem chuyện kể cho Lâm và Lương Khang nghe, Lương Khang ôm quyền thán phục:

“ Chà! Thật đúng là cao minh a! Cao thủ! Cao thủ!”

Đại Đông nghếch mặt lên, vuốt vuốt cằm, hãnh diện:

“ Quá khen!”

Lâm dè bĩu:

“ Còn quá sớm để biết được trước kết quả, mà ta chắc kế hoạch của ngươi không thành công đâu! Vì…!”

Đại Đông lại hiếu kỳ hỏi:

“ Vì gì?”

Lâm chỉ ngón tay về phía trước, hạ giọng nói:

“ Xoay đầu chín mươi lăm độ về phía Bắc, ngươi sẽ biết!”

Đại Đông không hiểu, liền nghe theo, bốp…, Đại Đông giật mình:

“ Cái gì thế?”

Không một ai trả lời, tiếp tục..bốp…bốp. Hắn nhận thêm hai cú, ngẩn người, nằm lịm trên lưng ngựa, miệng lẩm bẩm:

“ Một chai pantene..hai chai pantene…ba chai pantene..nhiều chai pantene…! Hờ hờ!”

Bọn con gái ngoảnh lại, vận dụng tuyệt kỹ- Liên hoàn Niệm kinh khiến Lâm Khang kinh ngạc lẫn sợ hãi, thầm kêu lên:

“ Thật đáng sợ!”

Ở Học Viện Tinh Túy,

Kẻ có dung mạo giống Dương Lâm đứng trước cửa, nhìn lên tòa nhà to lớn, liền bước ngay vào trong. Tên bảo vệ lập tức ngăn lại:

“ Ngươi là ai?”

Dương Lâm song sinh cung kính hỏi( tạm gọi là thế):

“ Cho hỏi Dương Lâm có ở đây không ạ? Ta cần tìm hắn có chút việc!”

Tên bảo vệ, bước vào phòng trực ban, sau đó và phút liền bước ra:

“ Hắn là tân sinh?”

Dương Lâm song sinh khẽ gật đầu:

“ Dạ!”

Tên bảo vệ ngoáy mũi:

“ Hắn đi dự Thiếu Niên Hội Đấu rồi!”

“ Thiếu Niên Hội Đấu?”

“ Ừm, tổ chức mỗi năm mộ lần, quy tụ toàn bộ học viên của năm học viện trên đất nước, là một cuộc thi rất quy củ đó, nghe nói năm nay tổ chức ở Học Viện Thăng Long! “

Nghe xong, Dương Lâm song sinh liền biến đi mất, chỉ để lại một câu mắng thầm:

“ Định mệnh!”

anh em ta sẽ tăng dần số chữ cho mỗi chương nhé! hi' hi'