Chương 16: Không Ai Biết Đến Sùng Lãm?

Ánh nắng dần thoát ra khỏi hững dãy núi to lớn, đoàn người của Học Viện Tinh Túy vẫn đang nhanh chóng di chuyển giữa khu rừng rậm rạp. Ánh Tuyết đứng trên con khổng điểu, giơ bàn tay trắng thon che đi ánh dương đang chiếu thẳng vào mắt nàng, nhìn về phía trước, từng cây cổ thụ dần biến mất, những mái nhà đỏ dần dần hiện lên. Nàng khẽ mỉm cười, cúi xuống nói với đoàn học viên:

“ Chúng ta gần đến rồi!”

Đoàn học viên học viện Tinh Túy đứng trước ngôi nhà đồ sộ - Học Viện Thăng Long, nó thậm chí còn khủng bố hơn Học Viện Tinh Túy mấy lần. Lâm cùng số đông học viên chỉ biết hác miệng nhìn. Tiếng mở cổng ken két, Ánh Tuyết dẫn mọi người bước vào.

Từng đợt hân hoan làm cho đoàn người giật mình, tiếng nói lớn tiếp nối lại khiến cho thêm một đợt giật mình:

“ Đây chính là HỌC VIỆN TINH TÚY!”

“ Hu.uu..u.u.u.u.u.uu..u!!”

Lâm khẽ lắc đầu:

“ Thật đúng là bọn dở hơi!”

Tên MC cung kính cúi đầu trước Ánh Tuyết:

“ Xin mời vào hậu viên chuẩn bị cho cuộc đấu!”

Ánh Tuyết hừ một tiếng rồi chỏng mông bước đi, tên MC mỏ nhọn Xê Kô nhìn theo mà cứ nuốt nước bọt ực ực, Lâm đến gần nói nhỏ vào tai hắn:

“ Mông to đúng không?”

Cười một tiếng rồi chạy nhanh theo đoàn, để lại tên MC Xê Kô đỏ mặt bừng bừng, hắn không ngờ mình lại bị bắt gặp dễ như vậy.

Hậu viên to lớn không khác gì chính điện, vô số học viên không nhịn được mà thốt lên:

“ Má ơi!”

Ánh Tuyết dịu dàng nhắc nhủ:

“ Các em nghỉ ngơi ở đây một lát, khoảng chiều nay sẽ bắt đầu chiến!”

Lâm thắc mắc cả buổi trời giờ mới dám hỏi Ánh Tuyết:

“ Chiến gì vậy Hiệu Trưởng!”

Ánh Tuyết mới giật thột, cô đã quá nhanh chóng, đến cả việc đưa hắn đi cũng không nói cho hắn mục đích, liền nói:

“ À! Chiến Thiếu Niên Hội Đấu!”

“ Thiếu Niên Hội Đấu??”

Ánh Tuyết bắt đầu giảng giải:

“ Thiếu Niên Anh Hùng Chiến, tổ chức mỗi năm một lần ở thủ đô. Và chính là Học Viện Thăng Long, năm học viện lớn nhất của đất nước sẽ đưa tất cả học viên tan sinh đến dự, sẽ được tuyển chọn cho 10 người có thứ hạng cao nhất, được ghi tên vào Tân Tú Bảng!”

“ Lại cái gì xen vào vậy?” Sự tò mò của Lâm lại càng quay lòng mòng trong đầu hắn.

“ Ngươi không biết Tân Tú Bảng?” Ánh Tuyết ngạc nhiên. Nàng cứ tưởng hắn sẽ nhảy cẩng lên vì sung sướng sau khi nghe đến tên của Tân Tinh Bảng. Nhưng khi nhìn vẻ mặt ngây thơ của hắn, nàng liền đưa kiến thức sâu rộng của mình giảng giải tiếp cho hắn:

“ Trên đất nước này, cường giả vô số, mỗi người lại mang nhiều sức mạnh khác nhau, không ai biết được ai sẽ mạnh hơn! Và rồi một người tự xưng là Sùng Lãm đã đưa đến cho nhân loại hai tảng đá, trên mỗi viên đá lại tỏa ra vô vàn ánh sáng, và rồi xuất hiện từng dòng chữ, đó là tên những cường giả trên đất nước này. Sau này nhân dân gọi viên đá có nhiều cường giả có thực lực mạnh hơn là Cường Giả Bảng, và viên đá cũng có nhiều người mạnh nhưng lại chỉ ở độ tuổi 13 đến 16 nên gọi là Tân Tinh Bảng!”

Ánh Tuyết kết thúc, Lâm liền vuốt cằm suy nghĩ:

“ Sùng Lãm? Há chẳng phải Thiên Đế sao? Nhưng như lời Ánh Tuyết nói lại không tỏ một vẻ cung kính, dường như chẳng ai biết được lão là Thiên Đế!”

Lâm tách đoàn, tiến vào một góc tường khuất, một chỗ không ai chú ý, đưa cuốn sách cổ mà hắn lấy được từ thư viện của chú hắn Dương Bá. Lâm tỉ mỉ đọc từng chữ, rõ ràng trong này ghi Thiên Đế Lạc Long Quân là một vị thần vĩ đại, đã đưa ánh sáng đến cho vùng đất này, nhưng tại sao không ai lại biết được Sùng Lãm là Thiên Đế. Điều này khiến hắn đau óc, hắn cất cuốn sách đi, bỗng nhiên Đại Đông từ phía sau vỗ vai một phát khiến hắn giật thột, thấy thái độ của hắn, Đại Đông cùng Lương Khang bên cạnh liền cười lớn:

“ Có tật giật mình, ngươi đang nhớ người chờ à?”

Lâm phủi phủi ống quần lấm tấm bụi, lạnh lùng nói:

“ Người chờ nào?”

Lương Khang ngẩn người:

“ Ngươi ngu thiệt hay giả ngu vậy? Mới có sáu tháng thôi ông ạ!”

Lâm vẫn như không biết gì trả lời điềm nhiên:

“ Ngu thiệt!”

Đại Đông cùng Lương Khang vỗ trán:

“ Bỏ mịa! Ngây thơ vô số tội!”

Trời đã sang chiều, Ánh Tuyết liền dẫn một bộ phận học viên vào trong. Lâm đứng bên ngoài, nhìn trời nhìn đất, nhìn mây nhìn cỏ. Vô Ảnh bất giác cất tiếng nói:

“ Ngươi hôm nay bị sao vậy?”

Lâm nhắm mắt khẽ trả lời:

“ Ta vãn không hiểu tại sao không ai biết được Sùng Lãm!”

Vô Ảnh điềm nhiên:

“ Vì Sùng Lãm xưng bá giang hồ không dùng tên thật mà dùng biệt danh – Lạc Long Quân! Vậy nên không ai biết cũng phải!”

Lâm liền cười gian xảo, thầm nghĩ:

“ Khà khà! Đúng rồi! Xưng bá giang hồ thì phải dùng biệt danh chứ! Để ta nghĩ xem nào! Dâm Đế! Ok không?”

Vô Ảnh hét lớn trong tâm trí hắn, khiến hắn oang cả đầu. Bỗng nhiên Ánh Tuyết từ bên trong bước ra, hô lớn:

“ Dương Lâm, Đại Đông, Lương Khang, Vân Thiên các ngươi vào đây!”

Lâm đứng dậy, đắc chí thầm nghĩ:

“Bước đầu là tấn Tân Tú Bảng đã nà Ha ha !”

“ Cố làm thật tốt nào, mà đằng nào ta chả thắng, nhân vật chính mà lị, hi hi hi!”

Vinh Thành, Nghệ An

Dương Lâm song sinh ngồi uống chè ở một góc quán ven đường, theo dõi Thiếu Niên Hội Đấu qua một viên ngọc lớn ở trên tay, miệng khẽ cười. Không ai biết tại sao. Con Hắc Hổ trèo lên vai hắn, nói:

“ Hắn có cơ hội đoạt giải quán quân không?”

“ Có thể có!” Dương Lâm song sinh uống nốt ngụm chè, trả lời.

hôm nay ở khu trọ ta mất điện, đến giờ này mới có, cố gắng viết tí rồi ra tiệm combat trận lm cái đã khakah