Chương 17: Thất Bại

“ Bây giờ sẽ bắt đầu rút thăm, chia bảng đấu ngày một! Mời các hiệu trường trở lại vị trí rút thăm, mời các em có tên sau đây bước lên!”

Tên MC Xê Kô mỏ nhọn cầm micro hét lớn, tràng pháo tay cứ thế mà nổi lên tưng bừng. Nhìn xung quanh hơn 100 tân sinh cũng như Lâm, vẻ mặt có chút sợ hãi. Nhưng hắn chẳng quan tâm, hắn trong đầu toàn nghĩ không đâu, nào là: Vô địch rồi ta sẽ làm gì? Hay là xin Ánh Tuyết một nụ hôn? Không!! Hay xin thẳng nàng làm bạn gái ta tạm thời? Đúng vậy! Hehe!

Sau đó tên mỏ nhọn tiếp tục độc thoại:

“ Bảng 1 do các Hiệu Trưởng rút thăm gồm:

Dạ Kim Long! “

Tiếng ồ lên rõ rệt nổi lên từ khu vực khán giả, đám tân sinh lại càng tỏ ra sợ sệt hơn khi nào hết! Đại Đông khẽ nói”:

“ Dạ Kim Long! Không biết ai đen đủi vào cùng bảng với hắn! Cầu trời không phải là ta!”

Lâm thắc mắc:

“ Hắn là ai?”

Đại Đông ngạc nhiên:

“ Ngươi không biết à? Hắn là học trò cưng của Hiệu Trưởng Học Viện Thăng Long đấy! Nghe nói hắn trong kỳ kiểm định tuổi 13 đã triệu hồi được một con rồng đấy! Triệu Hồi Long không dễ đâu, nghe nói trước nay chỉ có Thiên Đế làm được thôi!”

Lâm cả kinh, triệu hồi rồng, không phải là Thần Thú chứ! Mịa nó! Có thằng cạnh tranh ngai vàng nhân vật chính rồi, kỳ này phải cho hắn ăn hành lút đất mới được! Ở trên căn phòng lớn, bay giữa không trung, lão già vuốt chòm râu bạc phơ, cười thỏa mãn. Ánh Tuyết ở bên cạnh, ôm quyền cung kính:

“ Không ngờ học trò cưng của Lâm Thạch ngài lại có tiếng vang như vậy! Thật đúng là nhờ công của thầy rồi!”

Lão Lâm Thạch không nói gì, chỉ cười kha khà rõ to.

Tên MC tiếp tục:

“ Dương Lâm – Vân Thiên – Văn Thao -……”

Đại Đông nghe xong liền vỗ nhẹ ào vai Lâm:

“ Người huynh đệ! Xin dừng cuộc chơi đi!”

Lâm vỗ ngực, dõng dạc nói:

“ Nam tử hán, Đại trượng phu mà xin dừng cuộc chơi á! Đừng mơ!”

Lương Khang cầm một ít tiền, đưa cho Đại Đông:

“ Ta đưa trước tiền hậu sự cho huynh ấy! Ai! Mới quen mấy tháng đã phải đến góp nhang! Khổ!”

Đại Đông vẻ mặt buồn sầu, nhắc nhở Lâm:

“ Ta sẽ mua cho ngươi một chiếc quan tài tốt!”

Lâm mặt đỏ bừng bừng:

“ Hai ngươi!”

Lâm bước lên sàn đấu, phía trước mặt là nhân vật cận chính, lòng hắn lại càng nảy lửa:

“ Nếu hắn cướp đi vai của mình, suy ra hắn sẽ có nhiều vợ, mà đáng lẽ là của ta! Phải diệt hắn mới được!”

Trên sàn đấu chỉ còn hai người hắn, 23 tên được gọi tên còn lại, tất cả đã xin dừng cuộc chơi. Dạ Kim Long mỉm cười khinh bỉ, đưa ánh mắt khát khao chiến đấu nhìn Lâm.

“ Bắt Đầu!” tên MC hét lớn, cả khán đài im ắng, đơn giản vì trận này quá chênh lệch.

Dạ Kim Thiên đứng yên, giơ ngón giữa ngoe nguẩy, khiến cho Lâm càng tức điên, hắn triệu hồi Tiểu Bạch Hổ, chỉ định tấn công vào người Dạ Kim Thiên. Nhưng Dạ Kim Thiên bất ngờ áp sát hắn, đá văng Tiểu Bạch Hổ xuống sàn đấu. Áp tai Lâm, nói:

“ Ngươi thua rồi!”

Bỗng nhiên Lâm cảm thấy ngực mình nóng ran, một luồng linh lực được phóng ra khiến hắn bay đi xa, bụi bay tứ tung. Tên MC run rẩy, lắp bắp:

“ Dạ…Kim…Thiên…Thắ!”

Nhưng từ làn khói, một tia lửa bay đến chỗ Dạ Kim Thiên khiến hắn giật mình, không kịp đỡ, dính trọn đòn lùi hai bước, miệng phun một búng máu. Điều này khiến cả khu vực khán đài rộ lên, lại có một kẻ có thể khiến hắn bị thương, đây là điều mà cả Linh Sĩ cấp chín cũng chưa chắc làm được. Ở trên cao, lão Lâm Thạch đứng phắt dậy, ngạc nhiên:

“ Vị thiếu niên kia là ai?”

Dạ Kim Thiên khẽ dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, cười lớn:

“ Ngươi được lắm! Có thể đả thương ta!”

Vừa dứt lời, Lâm từ trong màn khói bụi lao ra, liên tục đấm vào người Dạ Kim Thiên, Dạ Kim Thiên bị tấn công đột ngột chỉ biết chống đỡ, nhưng nhưng vị trí bị Lâm đánh vào, Dạ Kim Thiên lại cảm thấy nóng, giật mình:

“ Lửa!”

Khán đài ngày càng nóng, lúc nãy đa phần khán giả nghĩ chỉ là may mắn và Dại Kim Thiên không để ý, nhưng giờ đây tất cả đều đã phải nghĩ khác đi về vị thiếu niên này.

Lâm vẫn điên cuồng tấn công, Dạ Kim Thiên bị ép đến gần góc sàn đấu, tình thế nguy cấp, liền triệu hồi yêu thú.

“ RÀO OOOOOO!” Tiếng rống lớn phát ra, một con rồng màu lam xuất hiện, ngay lập tức dùng bộ móng vuốt sắc nhọn cào lên người Lâm. Đau đớn tột độ, Lâm dừng tấn công, lùi về phía sau.Thanh Long chớp thời cơ, bay nhanh đến gần hắn, Tiểu Bạch Hổ bị đá văng ra ngoài giờ đây biến thành Đại Bạch Hổ lao vào Thanh Long, hai con yêu thú thay phiên cấu xé nhau.

Lâm định thần nhìn Đại Bạch Hôt đang xâu xé với Thanh Long, liền mỉm cười, rồi ngã xuống sàn đấu – hắn đã kiệt sức, bên kia Dạ Kim Thiên cũng vậy nhưng ít ra còn có thể dùng thanh kiếm bên hông làm chỗ tựa. Bạch Hổ nhìn thấy Lâm ngã xuống liền bị thu nhỏ lại. Thanh Long cũng được thu hồi. Tên MC sau khi xác định được Lâm đã không còn đủ khả năng chiến đấu, bên hô lên:

“ Dạ Kim Thiên – Học Viện Thăng Long thắng!”

Tiếng hô vang ngút trời, rồi Dạ Kim Thiên cũng ngất lịm đi, đúng là một trận đấu thật kịch tính.

“ Đi theo ta!” Một thân ảnh già nua xuất hiện trước mắt Lâm. Lão tiếp tục nói:

“ Giúp ta gây dựng lại đất nước này!” Lão già hóa sương mù rồi biến mất hẳn. Lâm ngạc nhiên tỉnh dậy, hắn đang nằm ở khu y tế, xung quanh không một ai.

Vô Ảnh bỗng nhiên nói trong đầu hắn:

“ Ngươi đã tỉnh!”

Lâm liền hỏi:

“ Lão già hồi nãy là ai?”

“ Không quan trọng! Ngươi cần phải đi ngay!” Giọng Vô Ảnh trở nên gấp gáp hơn thường lệ. Lâm thắc mắc:

“ Sao vậy?”

“ Nhanh lên! Hắn sắp đến rồi!”

Ngoại Truyện

Lâm ngồi trước bàn tròn, phía trước là một thanh niên khoác áo trùm kín đầu, Lâm hỏi:

“ Tác! Tại sao ta lại có thể thua?”

Tác điềm nhiên nói:

“ Bởi vì ngươi không thắng! Hỏi thừa!”

Lâm tiếp tục hỏi:

“ Vậy ta không phải main nữa à!”

Tác trả lời:

“ Có lẽ vậy!”

Lâm mắng:

“ Định mệnh!”

Lâm nhìn vào máy quay, cầu xin:

“ Các đậu hữu cứu ta! Dạ Kim Thiên! Ta giết ngươi chắc!”

Ở phong hóa trang, Dạ Kim Thiên đang cởi bỏ bộ đồ trên người bỗng hắt xì:

“ Ai nhắc ta dậy!”

“ Tên Dương Lâm oán trách ta à!” Một tên cầm máy quay phim khẽ nói cho hắn khiến hắn kinh ngạc. Rồi hắn cũng nhìn thẳng vào camera, nói:

“ Ta chỉ làm theo kịch bản thôi bác Lâm, có trách thì trách Tác nhá!”