Trời đã tối hẳn Lâm vác lên mình một chiếc ba lô, chạy như bay giữa khu rừng rậm rạp, phía sau mấy chục binh lính đang tức tốc đuổi theo hắn. Dẫn đầu là một cô gái, khuôn mặt này chính là Lăng Tuyết. Lăng Tuyết giơ chiếc kiếm trên tay, hô lớn:
“ Nhanh nào, phải bắt sống hắn cho ta!”
Lâm đang chạy phía trước, thầm mắng:
“ Định Công Mệnh!”
Ba tiếng trước
“ Hu hu hu!” Tiếng khóc phát ra từ căn phòng y tế của Học Viện Thăng Long. Lâm gục mặt, hắn hận, hận thằng tác giả để hắn bị đánh sấp mặt lờ, hận thằng Dạ Kim Long tranh nhân vật chính với hắn, hắn hận cả số phận cứt chó của mình.
Vô Ảnh trong tâm trí vẫn không ngừng thúc giục. Hắn miễn cưỡng nghe theo, trước khi đi không quên viết một bức thư từ biệt cho Đại Đông và Lương Khang.
Nhưng chẳng may hắn vừa bước ra ngoài lại gặp phải tình đầu của hắn, rượt hắn chạy thục mạng.
Vô Ảnh, giọng nói lại càng trở nên run rẩy:
“ Hắn sắp đến! Sắp rồi!”
Lâm vẫn không ngừng chạy, nhìn phía sau, Lăng Tuyết một mình cầm thanh kiếm chĩa thẳng vào mông hắn, hốt hoảng:
“ Ấy ấy! Vợ giết chồng là không được đâu a!”
Lăng Tuyết lại càng nổi giận, đỏ bừng cả khuôn mặt, gia tăng tốc độ. Bỗng nhiên Lâm cảm thấy xung quanh mình, mọi thứ đều thay đổi dường như đang có một xao động lớn. Lăng Tuyết cũng cảm nhận được, liền dừng lại.
Từng tiếng cười khanh khách cang lên giữa hư vô, Vô Ảnh lắp bắp:
“ Là…hắn!”
Lâm thắc mắc:
“ Là ai!”
Vừa dứt lời, hắn cảm thấy mình đang lạc vào một không gian khác, xung quanh chỉ toàn là một màu đen, liên tục hỏi Vô Ảnh nhưng chỉ là một sự im lặng đáng sợ. Chỉ còn tiếng cười vang lên, hắn cả kinh quay ngược quay xuôi, dường như không chỉ có mình hắn là ai.
Từng làn khói từ đâu xuất hiện, nhanh chóng bủa vây xung quanh hắn, hắn lại rõ hơn bao giờ hết, người đó đang rất gần hắn, định dò hỏi nhưng lại không thể mở miệng. Nhưng dường như tên kỳ lạ có thể đọc được suy nghĩ của hắn, liền nói:
“ Ta là ngươi! Ngươi không cần phải tìm ở đâu hết!”
Tên đó bỗng dưng đứng trước mặt hắn, Lâm bất giác ngạ quỵ xuống, miệng như gải tỏa được phong ấn, lắp bắp:
“ Ngươi …. !”
Người đứng trước mắt hắn lại có khuôn mặt y đúc hắn, tên đó cười phá lên:
“ Xem ngươi kìa! Thật đúng là nhát gan! Có lẽ ngươi nên nhường thân xác này cho ta! Haha! Ta sẽ tận dụng tốt nó!”
Lâm định thần lại, đứng dậy, phủi phủi đầu gối, dõng dạc nói:
“ Không được!”
Tên đó ngạc nhiên:
“ Tại sao?”
Lâm nghiêm nghị trả lời:
“ Ta còn việc phải làm! Việc gì ngươi không cần quan tâm!”
Tên Dương Lâm song sinh cười nham hiểm, rút thanh kiếm đỏ bên hống đâm thẳng vào ngực hắn. Lâm liền đưa tay nắm lấy lưỡi kiếm, máu đã chảy. Dương Lâm song sinh gầm lên, con Hắc Hổ trên lưng nhảy xổ ra toan tấn công Dương Lâm.
Lâm cươi khinh một tiếng, ngọn lửa trên tay bỗng dưng sáng rực lên khiến Hắc Hổ thu quyền lại. Dương Lâm song sinh thầm mắng:
“ Mẹ nó! Ngươi có thể điều khiển lửa thuần thục như vậy mà lại để thua tên oắt con Dạ Kim Long sao!”
Lâm chẳng nói gì, lao vào tấn công Dương Lâm song sinh, Hắc Hổ định nhảy vào cứu trợ thì bị Bạch Hổ ngăn lại, Bạch Hổ vừa cào cấu, vừa nói lớn:
“ Tên giả mạo thì không bao giờ có thể thắng chân thân!”
Dương Lâm song sinh lùi về phía sau, phun một búng máu, hỏi Lâm:
“ Ngươi biết từ khi nào?”
“ Ta biết từ cách đây sáu tháng trước!” Lâm điềm nhiên trả lời.
“ Từ khi ta cảm thấy những hiện tượng lạ cứ luân phiên xuất hiện, ta đã cắm mặt vào thư viện, nhưng rồi ta lại tìm được câu trả lời ở ngay trong cuốn sách của thư viện nhà ta! Ngươi chính là một tồn tại ở trong tim ta – Tâm Ma! Ngươi cũng giống như Tâm Ma của Sùng Lãm!” Lâm tiếp tục nói. Những điều hắn nói lại càng làm cho Dương Lâm song sinh kinh ngạc.
Dương Lâm song sinh lắp bắp:
“ Vậy mọi chuyện….”
Lâm cười:
“ Đúng vậy ! Mọi chuyện đều do ta sắp xếp! Từ thua tên Dạ Kim Long đến bị Lăng Tuyết rượt! Ha ha!”
Dương Lâm song sinh bò lùi dưới mặt đất đen tối, hiện giờ hắn đã mất thế thượng phong. Nhưng rồi Dương Lâm song sinh cười lớn:
“ Nhưng ngươi không thể nào giết ta! Ngươi giết ta! Ngươi cũng sẽ chết!”
Lâm lạnh lùng băng lãnh nói:
“ Thật sao?”
Thân thể Lâm lơ lửng giữa không trung, vết tha thu hình đóa lửa trên ngực hắn bỗng nhiên phát sáng, ngọn lửa trên tay hắn tự dưng chuyển thành màu xanh, hùng mãnh hơn như đang giận dữ. Dương Lâm song sinh vừa thấy liền chạy thục mạng, thứ hắn vừa nhìn thấy là gì – chính là Thần Hỏa. Ngọn lửa có thể thiêu cháy linh hồn, làm cho phách phi tán. Nhưng rồi cũng chẳng kịp, từng tiếng kêu vang đau đớn, hắn dần biến mất giữa làn lửa màu xanh.
Lâm khẽ thở dài rồi thoát khỏi không gian hư vô màu đen, không quên lấy thanh huyết kiếm của Dương Lâm song sinh.
Hắn đứng trước Lăng Tuyết, sau lưng là vách núi, Lăng Tuyết dương mũi kiếm lên, nói:
“ Chính là ngươi!”
Lâm không trả lời. Lăng Tuyết ứa lệ, run run cầm thanh kiếm chĩa vào ngực hắn, khẽ nói:
“ Ngươi … Phải…!”
Phụp, Lâm tiến lên một bước, thanh kiếm sắc bén đâm vào tim hắn, Lăng Tuyết cả kinh, dùng tay bịt miệng. Hắn nhắm mắt, ngả lưng rơi xuống vực. Lăng Tuyết nước mắt càng rơi thêm, nấc lên:
“ Ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm với ta thôi mà!”
Ánh Tuyết cùng Lâm Thạch bước vào căn phòng y tế, không một bóng người, chỉ còn lại một bức thư ở giữa sàn nhà. Lâm Thạch thở dài:
“ Hắn đi rồi!”
Ánh Tuyết thất vọng tràn trề, học viên ưu tú như vậy lại bỏ đi, thật là khiến người khác đau lòng.
Lâm Thạch tiếp tục nói:
“ Nếu bồi dưỡng được cho hắn, thì hắn có thể sẽ nằm trong Thập Đại Cường Giả! Đáng tiếc! Người đi để nàng ở lại!”
Ánh Tuyết nghe câu nói của Lâm Thạch liền tức điên:
“ Lão đầu này!”
Trong một căn phòng nhỏ
Ngọc Bảo khẽ nhìn vào tấm ngọc bảo trên tay, nói:
“ Dương Lâm, xin lỗi! Đêm nay, ngươi phải chết!”