Ánh dương đã nổi lên, thay thế cho màn đêm u tối, dưới gốc cây, Lâm ngồi thở hổn hển, hắn đau đớn rút thanh kiếm khỏi ngực mình. Thanh kiếm chỉ còn lại phân nửa, đầu kiếm vẫn còn tan chảy vì sức nóng tỏa ra từ lồng ngực hắn. Hắn thở phào nhẹ nhõm:
“ May mà ta có Kabui, đâm kiếm vào tim ta một nhát là kiếm tan chảy ra luôn! Khà khà! Thần Hỏa thật có ích!”
Thần Hỏa – một loại lửa được cho là mạnh nhất trong các loại lửa, được điều chế ra từ riêng một vị thần có thể điều khiển lửa. Trong một lần tìm hiểu trong thư viện Học Viện Tinh Túy, hắn đã vô tình lĩnh ngộ được nó, khiến hắn giờ đây bá hơn bao giờ hết.
Hắn đứng dậy, ôm con Bạch Hổ nhỏ nhắn đang say giấc, nhìn lên mặt trời đang tỏa nắng chói chang, sau đó liền hỏi Vô Ảnh:
“ Ngươi nói giờ phải đi đâu?”
Vô Ảnh vô cảm đáp:
“ Thanh Thành!”
Thanh Thành là nơi nằm trong địa phận của tỉnh Thanh Hóa, cũng là một nơi khá tấp nập, đơn giản vì nơi đây ở gần một sơn mạch, chứa nhiều thảo dược vào yêu thú. Hắn cũng đã từng đi qua nhưng chỉ đủ thời gian để liếc nhìn, bây giờ hắn từ Hà Thành trở lại Thanh Thành lại tốn mất một đống thì giờ.
Hắn trở lại trung tâm Hà Thành, sắm cho mình một con ngựa dũng mãnh nhất. Tuy nhiên nó lại đi chậm khủng khiếp, chẳng thấm vào những con ngựa mà Ánh Tuyết chuẩn bị, nhưng hắn cũng chỉ lắc đầu cho qua.
Ba ngày, Lâm mất khoảng ba ngày để đến trước cổng của Thanh Thành.
Thanh Thành lại có nét cổ kính kỳ lạ, nơi đây không có những cổng thành nhà Hồ như hắn biết mà chỉ có Thanh Thành.
Hắn chậm rãi cưỡi con tuấn mã tiến vào thành, khung cảnh náo nhiệt, người người tấp nập, đơn giản vì nơi đây cũng là con đường giao thương duy nhất giữa Miền Bắc và Miền Trung nói chung,Học Viện Thăng Long và Học Viện Quốc Phủ cũng như nhiều Học Viện khác. Hắn chọn một khách điếm để nghỉ ngơi. Theo như thông tin từ Vô Ảnh, nơi đây là nơi tập trung của rất nhiều bang phái.
Bang Phái – Nơi tập hợp các tán tu và những học viên đã ra trường, thường xuyên đi làm những nhiệm vụ do địa phương giao phó hoặc chỉ là lập nhóm khám phá các sơn mạch.
“ Xin hỏi anh trai, ở đây có Hội Khách không vậy?” Lâm hỏi tên tiểu nhị rong khách điếm.
Tên tiểu nhị vẫn cứ dùng chiếc khăn lau chiếc bàn gỗ, vừa nói:
“ Hội Khách? Ngươi muốn đến gia nhập bang hội!”
Lâm gãi gãi đầu, cười:
“ Chỉ là để học hỏi ít kinh nghiệm chiến đấu thôi mà!”
Tên tiểu nhị ôm đống đĩa vào phòng bếp, không quên nói với hắn:
“ Hội Khách ở phía cuối con hẻm này, là cái nhà hai tầng ấy!”
Lâm cúi đầu ôm quyền:
“ Cảm ơn anh trai!”
Tòa nhà hai tầng cũ kỹ, biển hiệu đã mục nát khắc hai chữ Hội Khách. Hắn chỉnh chu lại trang phục, mở cửa bước vào. Căn phòng tuy lớn nhưng lại khá vắng vẻ, chỉ có một tên thanh niên đang ngủ gà ngủ gật trước cái bàn nhỏ.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa cốc cốc, thanh niên giật nảy mình, lau nhẹ nước miếng còn dính trên khóe miệng, mặt tươi cười:
“ Vị huynh đài đến đây làm gì vậy?”
Lâm cung kính trả lời:
“ Ta đến đăng ký vé đi Huyết Thi Sơn Mạch!”
Tên thanh niên ngạc nhiên:
“ Ngươi đi một mình?”
Lâm gật đầu, tên thanh niên lôi một tập giấy gì đó, nhìn một lát liền quay lên nhìn hắn:
“ Ngươi tên gì?”
Lâm trả lời:
“ Dương Lâm!”
Tên thanh niên đưa cho hắn một chiếc vé:
“ Ghi họ tên đầy đủ của ngươi vào, đây là thẻ hội viên tán tu! Ghi xong thì ngươi có thể đi vào Huyết Thi Sơn Mạch!”
Lâm hoàn thành chiếc thẻ, vừa bước ra ngoài, tên thanh niên ngáp dài nói:
“ Tốt nhất ngươi nên gia nhập một bang hội sớm!”
Lâm cười nhẹ, lấy chiếc thẻ tiến đến phía cổng thành. Đưa chiếc thẻ cho tên lính gác sau đó liền chọn con đường mòn nhỏ bên cạnh mà đi.
Lâm nhìn những cành cây xung quanh, đều có vẻ như chứa những nguồn linh lực thiên địa, hắn thốt lên:
“ Đây là cây cối của sơn mạch sao?”
Vô Ảnh đáp:
“ Những cây này chỉ là bìa ngoài, càng vào phía trong linh lực lại càng nồng đậm hơn! Thuận lợi cho ngươi tấn cấp Linh Sĩ!”
Hắn hiện tại đang ở đọ Linh Đồ cấp 9, nhưng đang gặp bình cảnh, chưa thể tấn cấp. Nghe thế hắn cảm thấy lòng mình xôn xao kỳ lạ. Trong này còn có vô số yêu thú, vô số nguy hiểm đang rình rập lại càng làm cho lòng hắn vui sướng. Hắn lại nghĩ đến những cô em gái đang gặp tình thế khó khăn, hắn liền nở nụ cười dâm tà.
“ Grừ!” Tiếng gầm gừ của một con sói phát ra từ phía cận bìa rừng, một tên thanh niên đang chống chọi những cú đánh trời giáng của con lang, Con lang này ít nhất cũng là ngũ cấp yêu thú, tương đương là Linh Sĩ cấp bốn. Trên người thanh niên cũng có vô số vết thương, tên thanh niên thở hộc hộc, còn con lang vẫn như đang sung sức, tuy nhiên cũng có rất nhiều vết thương. Con lang lao lên tấn công, tên thanh niên ôm lấy cánh tay rỉ đầy máu, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Bỗng nhiên con ngũ cấp lang yêu gầm rú lên một vẻ đau đớn, tên thanh niên ngạc nhiên mở mắt, con ngũ cấp lang yêu đang quằn quại trong ngọn lửa màu đỏ. Bộ lông dần cháy đen, ánh mắt dần mất đi ý thức, rồi nhắm hẳn, chỉ rú lên một tiếng rồi chết trong đám lửa.
Tên thanh niên đang nghĩ thầm:
“ Cao thủ! Thật đúng là cao thủ!”
Lâm từ trên cao hạ xuống, nhìn thanh niên trước mắt:
“ Ngũ cấp yêu thú ! Ngươi không thể đánh bại! Haizz ! Linh căn mạnh nhưng không có thực lực thực chiến!”
Lâm chẳng màng đến tên thanh niên đang mắt sáng như sao nhìn hắn, dứt khoát bước đi.
Đi được một quãng khá xa, Lâm mới xoay đầu nhìn lại, không một bóng người, nói:
“ Ngươi đi theo ta làm gì!”
Tên thanh niên bước ra từ sau một gốc cây cổ thụ, khẽ cười:
“ Đúng là không giấu được ngươi!”
Tên thanh niên tiến đến gần Lâm, cầm tay hắn, giọng nói tỏ vẻ ngưỡng mộ:
“ Ân công! Ngươi thật giỏi quá đi! Có thể dạy ta chiêu hồi nãy không?”
Lâm xì một tiếng rồi cứ thế bước đi, tên thanh niên vẫn cứ bám riết, lảm nhảm:
“ Ân công! Ngươi có bang phái không? Có thể gia nhập bang phái cùng ta!”
Lâm hét lớn:
“ CÂM!”
đạo hữu! hãy bắn vài bình luận nào!