Chương 20: Nguyệt Hội

Lâm ngồi trước đống lửa hồng hắn vừa nhen xong, gặm chiếc đùi thịt mà hắn xẻ ra từ con ngũ cấp lang yêu. Tên thiếu niên kỳ lạ thì ngồi ngấu nghiến một cách điên cuồng. Lâm khẽ hỏi:

“ Ngươi tên gì?”

Tên thiếu niên kỳ lạ trả lời với cái miệng nhét đầy thịt:

“ Em tên Trung Tần! Nhưng cứ gọi em là Trung Đen là được! Hì hì!”

Nói xong lại lấy thêm một miếng thịt nữa, nhai ngồm ngoàm. Lâm khẽ thở dài lắc đầu.

Trung Tần ăn xong, tựa lưng vào tảng đá bên cạnh, xoa xoa cái bụng đang căng tròn lên. Trung Tần hỏi Lâm:

“ Ân công tên gì vậy!”

Lâm không trả lời, Trung Tần biết ý, liền ngừng điều tra hắn. Nhưng hắn lại không nhịn được hỏi:

“ Ân công có bang phái gì chưa?”

Lâm lắc đầu, ngay lập tức Trung Tần ôm cái bụng nặng nề đứng dây, hứng khởi nói:

“ Hay là chúng ta tham gia bang hội nào đó đi! Đầu Sói cũng được! Mà Phượng Hoàng cũng tuyệt vời!”

Lâm vuốt nhẹ mái tóc, cao giọng nói:

“ Ta đây mà cần tham gia bang hội hả?”

Trung Tần nắm lấy tay hắn:

“ Vậy là Ân Công muốn lập bang hội! Không dễ đâu! Cần phải có đủ ba thành viên à! Mà chúng ta mới có hai nà!”

Lâm vác chiếc túi lên trên vai, lạnh lùng nói:

“ Ta nói cho ngươi tham gia à!”

Trung Tần hoảng hốt liền chạy lại gần hắn nịnh nọt:

“ Đại ca à!”

Lâm và Trung Tần càng ngày càng tiến sâu vào trong Huyết Thi Sơn Mạch, Trung Tần vẫn lải nhải bên tai, hắn cũng chẳng màng quan tâm.

Bỗng nhiên một con tam cấp yêu thú chắn trước mắt hắn, một con tê giác. Trung Tần nắm quyền, ra hiệu cho Lâm dừng lại, nói:

“ Để em!”

Lâm ngác người, nhìn xung quanh, phát hiện một vùng thảo dược có thể cầm máu, hắn liền cặm cụi nhổ, vừa nhổ vừa hát:

“ Một cây bán hai – Hai cây bán bốn – Ta sẽ giàu to ho ho ho!”

Con tam cấp giác yêu nằm gục xuống, máu tươi đầm đìa. Trung Tần mồ hôi nhễ nhại, cười tươi xoay người:

“ Ân công thấy thế nào?”

Lâm đã nhổ xong bụi thảo dược, nhìn Trung Tần ngáp dài:

“ Ngươi làm lâu quá!”

Lâu, hắn đã là Linh Sĩ, ở tuổi hắn đã là thiên tài, nhưng lại khó khăn khi gặp ngũ cấp yêu thú, kéo dài trận đấu với một con tam cấp yêu thú. Hắn quả thực xấu hổ.

Lâm thấy vẻ mặt buồn rầu của Trung Tần, liền cảm thấy mình có nói quá, liền dùng lời động viên:

“Ngươi không cần phải buồn! Ngươi chỉ cần luyện tập thực chiến thật nhiều là được!”

“ Thật không?” Trung Tần nghe xong đã vứt bỏ vẻ mặt hồi nãy, hớn hở.

Lâm bước đến đỉnh một ngọn núi, trời đã xẩm tối. Hắn nhìn lên ánh dương đang dần khuất bóng, liền hỏi Trung Tần đang ngồi đếm những thảo dược mà bọn hắn mới thu được:

“ Nếu lập bang hội, ngươi sẽ lấy tên gì?”

Trung Tần vuốt cằm, làm bộ dáng suy nghĩ, rồi hắn hô lên:

“ Quang Hội thì sao? Hội chúng ta sẽ tỏa sáng trên mội khung đường toàn đất nước này!”

Lâm nhìn lên ánh trăng vừa chớm nở, nói:

“ Ta lại thích phong cách chìm trong bóng đêm, dùng biệt danh uy chấn thiên hạ!”

Trung Tần khẽ gật đầu, sau đó mới nói cho Lâm:

“ Ta sẽ lấy tên Nguyệt Hội! Hình xăm hình bán nguyệt!”

Lâm móc trong túi ra một cặp lá, khẽ tấu một bài, âm thanh nghe không quá du dương những cũng khiến người ta chìm đắm vào cơn mê dại.

Trung Tần cùng Lâm lại tiếp tục di chuyển, đây đã là trung tâm của sơn mạch, theo như Vô Ảnh nói, xung quanh chỉ toàn xác yêu thú, thi thoảng lại có vài người đi qua đi lại. Dường như nơi đây đã bị quét sạch.

Lâm liền quay đầu nói với Trung Tần đang mải mê bắt bướm:

“ Đi ra ngoài mày!”

Trung Tần thắc mắc:

“ Sao vậy?”

Lâm điềm nhiên trả lời:

“ Có đéo gì đâu mà hưởng! Về lập hội với ta!”

Khi hắn vào đây, hắn đã cảm thấy có gì đó là lạ, lượng linh lực thiên địa này hắn hấp thu nhưng chẳng có vẻ gì là tăng thêm tý nào, hắn liền phát ngán nên mới quyết định ra về.

“ Cứu!” Tiếng nói yếu ớt vang lên từ một bụi cây nhỏ, Lâm vạch ra, một vị thiếu niên nữa thương tích đầy mình, đang nằm lê lết. Trung Tần đưa ngón tay lên mũi, khẽ nói:

“ Hắn còn sống!”

Lâm tức giận gõ nhẹ đầu hắn:

“ Đương nhiên là còn sống! Nếu chết thì hắn làm sao kêu cứu! Ngu vậy!”

Trung Tần như bừng tỉnh:

“ Ờ nhỉ!”

Lâm ra lệnh cho Trung Tần cõng vị thiếu niên mới quen, nhanh chóng trở lại Thanh Thành, cấp cứu ngay lập tức. Trung Tần vừa đi vừa mắng thầm:

“ Mịa sao bắt ta cõng, người hắn nặng như heo nái thế này thì ai mà chịu nổi! May mà hắn nằm trên!”

Tên thiếu niên khó khăn mở cặp mắt của mình, ánh dương chói lòa khiến hắn có chút bối rối. Trung Tần ở bên cạnh liền nói:

“ Ngươi dậy rồi?”

Tên thiếu niên giật mình, nhìn thấy Trung Tần liền vội vàng nhảy xuống giường, quỳ xuống:

“ Ngươi là Ân công! Thật đa tạ ngươi đã giúp đỡ!”

Trung Tần khẽ nhắc nhở:

“ Nói nhẹ thôi! Ân công thật sự của ngươi đang ngủ bên kia kìa!”

Tên thiếu niên nhìn sang Lâm đang ngủ say, ngáy khò khò. Trung Tần lại khẽ nói:

“ Ngươi nên cảm tạ anh ta a!”

Tên thiếu niên ôm quyền:

“ Ta được các ngươi cứu, mạng này là của hai vị, từ nay nguyện vì hai vị làm mọi thứ!”

Trung Tần cười nham hiểm:

“ Ngươi chỉ cần giúp ta một việc nhẹ nhàng!”

Tên thiếu niên thắc mắc:

“ Việc gì?”

“ Gia nhập Nguyệt Hội của chúng ta!” Trung Tần áp sát tai hắn nói nhỏ nhẹ.

“ Nguyệt Hội??”

dạo này truyện của ta thật quá khó đi, gặp nhiều bình cảnh, nào là làm sao cho chen cảnh sắc vào, làm sao cho hắn thắng không kiêu bại không nạn! ai