Lâm tỉnh dậy, ngáp dài một tiếng, trời đã quá trưa, trong phòng chỉ còn mỗi mình hắn. Hắn tiến đến trước cái tủ đồ bên giường, thay bộ đồ ngủ chật chội trên người, chải chuốt lại mái tóc. Bỗng nhiên hắn phát hoảng, trên trán hắn xuất hiện một tha thu hình đóa lửa in như giữa ngực hắn. Hắn liền phách áo ra, thoáng nhìn, rồi thở phào:
“ Vẫn còn hình xăm! Hai! Mà khoan …. Đóa lửa này hình như sai sai!”
Hắn liền hét lớn, oang cả nhà trọ:
“ Trung Tần!”
Tiếng mở cửa cọt kẹt, Trung Tần vội vã bước vào, sau lưng hắn là một thiếu niên lạ mặt, để ý kỹ chính là người mà hắn cứu hôm qua. Trung Tần vẻ mặt sợ sệt, lý rí:
“ Dạ ân công!”
Lâm quát lớn vào mặt Trung Tần:
“ Ngươi làm cái oắt đờ heo gì trên ngực ta thế này!:
Hắn vừa nói vừa chỉ vào vết tha thu giữa ngực hình bán nguyệt. Trung Tần gãi gãi gáy đầu, cười trừ:
“ Thì không phải hôm qua, ân công muốn lập bang sao, hôm nay em làm cho luôn rồi!”
Vị thiếu niên đằng sau, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chàm chằm vào Lâm, tuy hắn thấy Lâm mới có Linh Đồ cấp chín, trong khi hắn đã là Linh Sĩ cấp bốn, hắn thừa sức đánh gục, nhưng hắn lại có cảm giác hắn đang bị lừa, lừa về tất cả mọi thứ về Lâm. Tuy nhiên Lâm đã từng cứu hắn, nên hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều về thân phận của Lâm.
Trung Tần nói xong, liền hiếu kỳ hỏi :
“ Oắt đờ heo là gì vậy, ân công!”
Lâm xoay người, chỉnh chu lại quần áo, liền đánh trống lảng:
“ Tên bang là gì?”
“ Nguyệt Hội!” Trung Tần nhanh nhảu đáp.
Lâm đến giờ mới chú ý thiếu niên hắn cứu ngày hôm qua đang đứng phía sau Trung Tần, giơ cánh tay lên:
“ Ngươi là…!”
Thiếu niên kinh ngạc, ngay lập tức lau tay bằng áo của mình, đáp trả bàn tay của hắn – một cái bắt tay nồng hậu. Vị thiếu niên cung kính trả lời:
“ Ta là Ngụy Không!”
Lâm cười tươi, Trung Tần liền áp sát tai hắn nói:
“ Hắn cũng là thành viên của chúng ta!”
Ngụy Không như nghe thấy lời nói của Trung Tần, liền quỳ xuống:
“ Đa tạ công ơn cứu mạng của công tử, ta xin nguyện đem tấm thân này trả cho công tử!”
Lâm hoảng hốt:
“ Ấy ấy không cần!”
Trung Tần ôm hai người lại, hô lớn:
“ Chúng ta đi làm nhiệm vụ nào!”
Lâm hỏi lại:
“ Nhiệm vụ gì?”
“ Nhiệm vụ bang hội!” Trung Tần và Ngụy Không cùng đồng thanh đáp.
Lại một lần nữa ở trong Huyết Thi Sơn Mạch.
Trung Tần mồm huýt sáo vang, như con chim cú, nhảy trên đường ray. Lâm khẽ chắp tay, xin một lần được yên bình. Đúng là Trung Tần giờ đây muốn Lâm sống sao. Lâm khẽ thốt lên:
“ Chai en hiện hình!”
Từ trên cao, Ngụy Không hạ xuống, ôm quyền:
“ Ở phía trước có hai con tứ cấp yêu thú!”
Trung Tần hứng khởi:
“ Ngon ăn! Lần này thì xong nhiệm vụ! Hi hi!”
Lâm tránh né:
“ Ta ở lại đây kiếm vài cây thảo dược, và nếu xong nhiệm vụ rồi thì về trước đi! Đừng chờ ta!”
Ngụy Không tính nói gì đó nhưng lại bị Trung Tần ngăn cản nên cũng đành thôi. Lâm bây giờ ở một mình, lại tiếp tục tiến sâu hơn nữa vào sơn mạch.
Càng vào trong, linh lực thiên địa càng đậm đặc, mỗi lần hắn đi ngang qua, lại làm xao động. Nhưng linh lực lại chỉ bao quanh hắn mà không trực tiếp thu vào đan điền hắn.
Lâm mừng rỡ:
“ Vô Ảnh à! Thủ thuật này thật lợi hại a!”
Vô Ảnh đáp lại với một giọng nói vo cùng hãnh diện:
“ Ta mà lại!”
Thủ thuật mà Lâm nói đến là một bí thuật mang tên – Linh Ẩn Bộc Phá. Bí thuật mang một tính chất kỳ lạ, chính là chỉ để cho người sử dụng nằm ở Linh Đồ max cấp. Vẫn có thể tụ linh, hấp thụ nhưng lại như vỏ bọc luôn xoay chuyển bên ngoài người sử dụng. Chỉ khi kích hoạt Bộc Phá, mọi linh lực sẽ ồ ạt chui vào, nâng cao linh cảnh, đột phá linh căn cân bằng với lực lượng linh lực ở vỏ bọc bên ngoài. Đây chính là kiểu giả heo ăn thịt hổ a!
Bí thuật này hắn học vùng Vô Ảnh lúc hắn đang say giấc, thu vào tâm trí để tu luyện. Nên sáng nay mới dậy “ sớm” đến như vậy.
“ Tránh!” Tiếng hô chanh chát phát ra từ một cô nương, hắn bất ngờ bị đẩy ngã chỏng quay trên đất.
“ Cô …! Lâm đứng dậy, nhìn vào cô nương trước mắt.
Chưa kịp nói hết câu, cô nương đã chống nạnh, liên hồi nói:
“ Cô gì mà cô? Ngươi đứng chắn giữa đường còn muốn nói chi nữa! Nói chi nữa!”
Oh shit, Lâm nhận từng đợt nước bọt bay ra từ miệng cô gái, bất đắc dĩ lắc đầu, giơ hai tay lên:
“ Em xin giơ tay rút lui thôi!”
Cô gái càng ngông cuồng:
“ Tính rút à, ngươi phải ở lại đây nhận lỗi đi! May ra ta tha cho!”
Lâm chắp tay, quỳ xuống:
“ Cho em xin một lần!”
Cô gái kênh kiệu:
“ Không xin xỏ gì hết! Xin lỗi đi!”
Lâm nuốt cục tức vào dạ dày, nói:
“ Xin lỗi!”
Cô gái cười lớn rồi lại chạy đi, vẫn để lại câu nói:
“ Đúng là không phải đàn ông!”
Lâm ở lại mắng thầm:
“ Không phải ngươi là con gái thì ta giết ngươi lâu rồi! Để ta gặp lại ngươi, ta chịch nát bướm! Hừ!”
Lâm tiếp tục phủi phủi đầu gối, tiếp tục bước đi, thêm tiếng gầm rú phát ra từ phát ra từ sau lưng hắn:
“ Lại là gì nữa đây?” Lâm chán nản quay người.
Mọt con tứ cấp yêu thú, hắn vốn đang tức giận liền dùng Thần Hỏa đốt thành tro bụi. Thật quá nhọ.
Ở trên một cung điện trên không, một tên thanh niên cầm trên tay một ly rượu bằng vàng, cười khè khè:
“ Ngươi có thể thắng được Tâm Ma, nhưng giờ này lại chỉ là Linh Đồ, lúc nào mới tìm ra được sự thật đây!
Vừa nói hắn vừa nhìn vào quả cầu thủy tinh ghi hình Dương Lâm.
“ Thật quá thú vị!”