Lâm ngồi trong một hang động tăm tối, ánh sáng duy nhất là đống tro hồng nhỏ dường như đã tắt từ lâu. Ánh đêm vẫn dần dần bao trùm đi sơn mạch. Các yêu thú cũng như ở các nơi khác – đến giờ săn mồi. Lâm bắt chéo hai chân, nhìn lên trần hang động, một khoảng hư vô. Hắn đưa bàn tay của mình lên trước mắt, bàn tay đã kiểu thô ráp, cứng cáp hơn.
“ Vù…” Ngọn lửa màu xanh xuất hiện, hắn ngắm nghía kỹ một cách vô cùng suy tư.
Cuối cùng, hắn thu liễm lại Thần Hỏa, thốt lên một câu:
“ Chậc! Lửa xanh nhìn oách vãi chưởng!”
Hắn đứng dậy, bước ra ngoài sau đó liền xách ba lô bay đi. Đạp qua bao nhiêu cây cổ thụ cao lớn, hắn cũng chưa thấy được đường ra. Mò mẫm khoảng mấy canh giờ, Vô Ảnh mới cất lời:
“ Chưa người nào có thể ra khỏi Huyết Thi Sơn Mạch vào ban đêm! Ngươi đừng có tốn công vô ích!”
Lâm nghe xong, hững hờ, thầm mắng:
“ Đéo nói sớm! Ngươi mới làm ta tốn công đó, thằng chó chết!”
Quyết định cuối cùng, hắn quay trở lại hang động vừa rồi, trời càng ngày càng tối, hang động như lỗ đen vũ trụ, nhìn không thể thấy hậu môn.
Hắn dùng tay, tạo ra một ngọn lửa vàng nhỏ nhẹ. Bỗng nhiên …
“ Graoooo!” Tiếng gầm to lớn phát ra ngay trước mắt hắn, từng chất dịch nhầy bắn lên mặt hắn, ngọn lửa vừa tạo liền dập tắt. Ánh trăng lẻ loi yếu ớt soi rọi, hắn nhìn thấy rõ, trước mắt một con sư tử khổng lồ mang trên mình một bộ lông bù xù đến đáng sợ. Bộ móng vuốt dài ngoẵng, răng nanh lộ ra khỏi hàm, nước bọt nhẹ nhàng chảy hai bên khóe miệng, lăn dài xuống dưới chân. Vô Ảnh bình tĩnh đáp:
“ Mộc Sư! Linh thú cấp một!”
Lâm cả kinh, định, linh thú thì làm cái méo gì ở sơn mạch cấp thấp, hắn lùi bước từ từ. Con nhất cấp Sư Linh vẫn gầm gừ dữ tợn, thở từng đợt vào mặt hắn, đầy mùi máu tanh.
Hắn vội tỏa ra Thần Hỏa, Nhất Cấp Sư Linh liền có chút bất ngờ lùi về thủ thế, lợi dụng cơ hội, hắn quay đầu chạy trốn. Nhất Cấp Linh Sư biết mình bị lừa, căm phẫn đuổi theo, không ngừng gào lên. Đất truyền đến những cơn địa chấn nhỏ, hắn đang chạy thì bỗng nhiên lênh đênh suýt ngã. Nhìn về phía sau, cục bông lồm xồm đang dùng những chiếc chân khổng lồ đạp mạnh xuống đất. Lâm cong đít bỏ chạy.
Khoảng cách dần được kéo xích lại, chẳng mấy chốc Nhất Cấp Sư Linh đang ở ngay sau mông hắn, dùng móng vuốt to lớn cào về phía trước, hắn hoảng hốt nhảy lên. Một vết cào lớn ngay trên đít quần hắn. Mồ hôi hột rơi, hắn lại tức tốc chạy.
Bất chợt, phía trước xuất hiện một người con gái, hắn toan nhắc nhở nhưng khi phát hiên là cô gái lúc sáng liền huýt lên một tiếng dài. Cô gái giật mình nhìn về phía hắn, sau đó mặt đầy tức giận:
“ Chính ngươi! Là kẻ lúc sáng báo hại ta bị người khác cười chê! Ngươi hôm nay phải chết!”
Cô nương phóng thanh kiếm về ngực Lâm, Lâm nhanh chóng nhảy lên, bám vào sợi dây leo, trèo lên cây cổ thụ gần đó. Thanh kiếm xướt qua Long Côn của hắn, đâm thẳng vào mặt Nhất Cấp Linh Sư. Cô nương hoảng hồn, nhận thức được sự nguy hiểm chạy nhanh. Hắn ngồi trên cây ôm miệng cười khúc khích:
“ Ngu cho chừa! He he he!”
Nhất Cấp Linh Sư đập nát thanh kiếm, vô thức cào cấu xung quanh, tiếp tục chạy theo cô nương vừa có ý định tấn công mình. Cây cổ thụ ngã rầm rầm xung quanh, hắn trượt ngã rơi xuống.
“ Bỏ mẹ!” Hắn bám lấy đuôi Nhất Cấp Sư Linh, tung bay theo gió. Cô nương vừa bị hắn lừa có vẻ bị đuối sức, chạy chậm lại. Nhất Cấp Sư Linh thở ra một luồng khí màu vàng, bủa vây lấy tấm thân mảnh khảnh của cô gái. Cô gái dường như càng đuối sức hơn, ngã quỵ xuống. Hắn từ phía sau nhận thấy, mặc cảm tội lỗi dâng lên, hắn liền lợi dụng đuôi của Nhất Cấp Sư Linh, nhảy bật lên phía trước. Nhất Cấp Yêu Thú cũng dừng lại, cúi xuống toan tha con mồi trước mắt đi, bỗng nhiên Lâm nhảy xuống, ôm con mồi chạy đi. Nhất Cấp Sư Linh gầm lên mạnh mẽ, tính chạy theo nhưng phát hiện xung quanh có nhiều khí tức mạnh, liền quay đầu bỏ chạy.
Nhất Cấp Sư Linh vừa đi, liền có mấy chục thân ảnh bay đến, đứng trên không nhìn xuống dưới, một thân ảnh khẽ lắc đầu:
“ Không ngờ nơi này còn xuất hiện linh thú, sợ rằng người ấy đã trở lại! Haizz!”
Lâm ôm cô gái đang rên hừ hừ trên tay, tìm kiếm một nơi kín người, gần một dòng suối. Khẽ rửa mặt, tìm kiếm vài chiếc lá làm sàn tạm cho cô gái nằm. Cô gái rên ngày càng mạnh, hắn lại càng kích thích. Vô Ảnh bỗng nhiên nói:
“ Cô ta gần chết!”
“ What?” Lâm kinh ngạc, hắn không ngờ hắn chơi ngu vậy!”
“ Ngươi cần cứu cô ta!” Vô Ảnh tiếp tục nói.
“ Ngươi có cách nào không?” Lâm sốt ruột.
“ Dung hợp linh hồn!” Vô Ảnh điềm nhiên đáp.
“ Không được! Ta là chính nhân quân tử! Không bao giờ làm chuyện đó!” Lâm dõng dạc nói, nhưng sau khi nghe thấy tiếng rên gợi tình của cô gái, hắn liền gạt bỏ đi:
“ Fuck! Ta là chính nhân quân tử! Ta cần cứu người!”
Sau đó hắn tiến lại gần, trao lên môi cô gái một nụ hôn, tim hắn bỗng nhiên đập rộn ràng hẳn lên.
Lần thứ hai trong cuộc đời hắn.
ngày mai không có chương nhé. Tcam nhé